Về quang cầu màu trắng kia, trong lòng Lâm Minh luôn luôn có một suy đoán.
Những điểm sáng vụn vặt quanh thân quang cầu này là mảnh nhỏ linh hồn của cường giả Thần Vực bị Ma Phương cắn nát, ban đầu như vậy, thánh nữ nắm Ma Phương trong tay, linh hồn của nàng cũng bị xoắn vào bên trong Ma Phương giống như trước, có phải là cái quang cầu ngay trung ương không gian Ma Phương này không?
Lâm Minh thử dùng cảm giác phát ra các loại tin tức trao đổi, song những tin tức này không có vào bên trong quang cầu, toàn bộ như đá chìm xuống biển, im bặt tin tức.
Lâm Minh chỉ đành phải buông tha, đúng lúc này, Lâm Minh tâm niệm vừa động, ý thức trở lại tinh thần chi hải, hắn hoảng sợ phát hiện, ở bên trong tinh thần chi hải, thân thể Địa Ngục Khuyển đã nứt vỡ kia, rõ ràng có khuynh hướng ngưng tụ một lần nữa.
– Ương ngạnh như vậy!
Trong lòng Lâm Minh cả kinh, tàn hồn của những đại năng Thần Vực này, chỉ sợ mỗi một cái, đã trải qua năm tháng lâu dài, nhưng cũng kinh khủng như vậy, nếu như là thần hồn của đại năng Thần Vực đầy đủ, không biết sẽ cường đại đến loại trình độ nào, sợ là bị phong ấn vạn vạn năm cũng khó khăn bị hao mòn!
Mà Ma Phương ban đầu, chỉ là trong một nháy mắt, cắn nát thần hồn của ngàn vạn cường giả Thần Vực, đó là kinh thiên động địa bậc nào.
Lâm Minh nhẹ hút một ngụm lãnh khí, theo thực lực của hắn càng mạnh, lại càng là hiểu được, chênh lệch của mình bây giờ cùng cường giả Thần Vực khổng lồ đến cỡ nào.
Nhìn thoáng qua Địa Ngục Khuyển chậm rãi ngọ nguậy trước mặt, như muốn dung hợp một lần nữa, Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, đối phương đã vỡ thành dạng như vậy, sao lại để nó dung hợp nữa.
Hai tay đánh ra một chiêu, tay trái Tử Giao Thần Lôi, tay phải Diệt Huyết Tà Lôi, lôi quang chớp động, lôi điện màu đỏ tím như mãng xà thô to tùy ý phun ra nuốt vào, điên cuồng trút xuống Địa Ngục Khuyển.
Lôi đình lực, khắc thần hồn lực nhất, vốn là Địa Ngục Khuyển gần như muốn dung hợp bị Lâm Minh làm cho nổ tung lần nữa, thần hồn lực khúc khích tan rã.
Ngay sau đó, Lâm Minh lại dùng Luân Hồi võ ý, nước xoáy màu đen hút mảnh nhỏ thần hồn của Địa Ngục Khuyển vào nước xoáy màu đen, phát ra tiếng bạo liệt “ken két ken két”, tựu giống như thanh âm của tấm Tinh Cương bị xoắn vào cối xay thịt, song mặc cho Lâm Minh hao mòn như thế nào, những ý thức còn sót lại này, dĩ nhiên cũng không cách nào mai một hoàn toàn.
– Thật ương ngạnh.
Lâm Minh không nghĩ tới như vậy cũng đều không thể giết hết những ý thức còn sót lại này, quả nhiên là cấp bậc xê xích quá lớn.
Nếu như muốn khu trừ những ý thức còn sót lại này đi ra ngoài, chẳng khác nào buông tha mảnh nhỏ linh hồn này, cái này Lâm Minh tự nhiên không muốn.
– Không thể làm gì khác hơn là phong ấn đơn độc những mảnh nhỏ ý thức này, chỉ cần bọn chúng không dung hợp, tựu không làm gì được ta.
Lâm Minh suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có lựa chọn một cách làm mạo hiểm như vậy, đợi đến ngày sau thực lực mình cường đại lên, từ từ làm hao mòn những mảnh nhỏ ý thức này.
Vươn tay, lôi đình lực tử hồng đan xen bao vây bàn tay Lâm Minh nghiêm nghiêm thực thực, như thế, Lâm Minh mới cẩn thận chia lìa một mảnh ý thức còn sót lại bên trong nước xoáy màu đen, mười ngón tay động liên tục, màu tím màu đỏ phát ra sắc lôi điện tơ mỏng từ đầu ngón tay bay vụt đi ra ngoài, gói lại từng tầng từng tầng ý thức thần hồn còn sót lại.
Cho đến khi tơ mỏng lôi đình tạo thành một cái kén tằm thật dày, hoàn toàn cách ly những ý thức còn sót lại này, Lâm Minh mới đưa kén này chìm vào trong tinh thần chi hải.
Theo nếp bào chế, tất cả mảnh nhỏ thần hồn, cũng bị Lâm Minh dùng tơ mỏng lôi điện bao vây thành kén thật dày, tách ra chìm vào địa phương bất đồng trong tinh thần chi hải của hắn, cứ như vậy, trừ phi là một ngày nào đó, thần hồn Lâm Minh suy yếu đến khi mất đi ý thức, nếu không cũng sẽ không để cho những ý thức còn sót lại này thừa dịp cơ hội.
– Cuối cùng kết thúc…
Lâm Minh thở một hơi dài nhẹ nhõm, tinh thần lực thối lui khỏi không gian Ma Phương, Lâm Minh cảm giác vô cùng mỏi mệt, hắn thậm chí đã chẳng muốn đi lật xem thứ gì trong đầu, chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.
Nhưng lúc này đây, thời gian cấp bách, Lâm Minh không rõ ràng khi mình trì hoãn mấy canh giờ đã phát sinh chuyện gì, hắn chỉ có thể hơi ngồi xuống điều tức một chút, liền chịu đựng nhức đầu, bắt đầu lật xem nội dung trí nhớ trong mảnh nhỏ linh hồn của Ma Đế.
Lúc này, cách Lâm Minh rời đi đã qua hai canh giờ.
Đám người Lôi Kinh Thiên, công kích Huyễn Sát trận đã công kích tới mức tay cũng mềm nhũn, nhưng là tầng phòng hộ của trận pháp này tựu giống như một tòa núi lớn không thể rung chuyển, căn bản không phản ứng chút nào.
Đến được một bước lớn này, Lôi Kinh Thiên đã có cảm giác hỏng mất, một Toàn Đan hậu kỳ, một Toàn Đan trung kỳ, hai Toàn Đan sơ kỳ, liên thủ không ngừng công kích hai canh giờ, không có chút hiệu quả nào, một cái trận pháp nho nhỏ của tông môn lục phẩm này, đã không kém hộ sơn đại trận của tông môn tứ phẩm bình thường.
– Đây là quy tắc hạn chế chết tiệt.
Ngay cả Mục Xích Hỏa luôn luôn trấn định đều có chút hổn hển, chợt dừng công kích lại, cước bộ Mục Xích Hỏa như không có thực, chân nguyên trong cơ thể rối loạn, thân thể lung lay một chút, mới miễn cưỡng đứng vững.
Một màn như vậy rơi vào trong mắt Mục Thanh Y, Mục Thanh Y cười lạnh nói:
– Mục Xích Hỏa, ngươi gieo gió gặt bão, Huyết Ấn khế ước bên trong cơ thể ngươi bắt đầu phát tác, trong vòng một tháng, Thần Hoàng huyết mạch trên người của ngươi sẽ tan rã ba thành, nửa năm sau hoàn toàn biến mất, mà thọ nguyên của ngươi cũng sẽ hao hết, lúc đó chết thảm!
– Thần Hoàng huyết mạch trên người của ta?
Mục Xích Hỏa khinh thường cười một tiếng:
– Bất quá là một chút huyết mạch Chu Tước mỏng manh của gia tộc họ Mục, đánh mất lại có cái gì đáng tiếc, chỉ cần giết chết Lâm Minh, lão phu tự nhiên sẽ nhận được máu Thần Hoàng chân chính trên người Lâm Minh.
Mục Xích Hỏa nói ra một phen, Mục Thanh Y đột nhiên ngẩn ngơ, trong lòng chợt rung mạnh, đúng rồi! Nàng rốt cuộc hiểu được tại sao Mục Xích Hỏa phải giao ra trả giá lớn như vậy để đánh chết Lâm Minh.
Kể từ khi Lâm Minh từ trong Thần Hoàng bí cảnh đi ra ngoài, trên người hắn tựu mơ hồ tản mát ra một cỗ khí thế làm cho lòng người kinh sợ, mà giữa mi tâm của Lâm Minh, cũng xuất hiện ấn ký ngọn lửa kỳ dị, lúc trước đánh một trận cùng Nam Hải Ma Vực, một khắc khi ấn ký ngọn lửa kia thiêu đốt, Mục Thanh Y rõ ràng cảm nhận được trống ngực đập thình thịch đến từ chỗ sâu huyết mạch.
Nếu như không sai thì Lâm Minh rất có thể đã có được một loại huyết mạch nồng đậm hơn ở trong Thần Hoàng bí cảnh, mà loại huyết mạch này, vượt xa huyết mạch do khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo thu được, mà mục đích của Mục Xích Hỏa, chính là huyết mạch trên người Lâm Minh.
Huyết Ấn khế ước có hiệu quả ước thúc đối với hậu nhân gia tộc họ Mục, nhưng không có đối với Lâm Minh, chỉ cần nhận được huyết mạch của Lâm Minh, dĩ nhiên là thoát khỏi ước thúc của Huyết Ấn khế ước, về phần trên người Mục Xích Hỏa vốn là huyết mạch Mục thị, ném tựu ném, hắn căn bản không cần lo.
Mục Thanh Y giờ mới hiểu được, vừa bắt đầu nàng đã nghĩ sai lầm rồi, Mục Xích Hỏa giết Lâm Minh không phải là vì trả thù, mà là vì đạt được lực lượng càng cường đại, nếu như hắn lại có thể cướp được ngọc giản tám tầng đầu của Chu Tước Cấm Thần lục, chỉ chờ tới lúc Mục Phượng Tiên hai tay buông xuôi, hắn có thể chấm dứt tư thái, cường thế tuyệt đối, chấp chưởng cả Thần Hoàng đảo.
Có lẽ, lúc Mục Xích Hỏa bước vào thế giới tàn phá này, kế hoạch của hắn đã định tốt lắm!
Nghĩ tới đây Mục Thanh Y trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác tuyệt vọng. Muốn trách chỉ có thể trách nàng quá tin tưởng ước thúc của Huyết Ấn khế ước, đã tạo thành hình thái suy nghĩ.