Thời gian nhoáng cái lại trôi qua ba ngày, đã đến ngày vào Thần Hoàng bí cảnh.
Ở sâu trong dãy núi Thần Hoàng đảo, một chiếc Linh chu chậm rãi đáp xuống bãi đất trống trên khe núi, trong đoàn người đi xuống từ Linh chu, có Mục Dục Hoàng, Mục Thiên Vũ và Lâm Minh ở trong đó.
Nơi này chính là chỗ Thần Hoàng bí cảnh, chỉ nhìn cảnh sắc bề ngoài, không có gì khác với những chỗ khác trên Thần Hoàng đảo, chỉ là dãy núi xung quanh hình thành thế bao bọc, vây kín khe núi này. Nguyên khí thiên địa trong thung lũng cũng đặc biệt phong phú, nhất là Hỏa nguyên khí và Thủy nguyên khí.
Lâm Minh đánh giá đệ tử vào Thần Hoàng bí cảnh cùng mình lần này, Mục Định Sơn, Mục Tiểu Thanh cũng có trong đó, đệ tử thân truyền, đệ tử hạch tâm cơ bản đều tới đủ. Trương Trấn cũng ở trong đó, chỉ là hắn không có tư cách vào Cổ Phượng đại điện mà thôi.
Thấy Lâm Minh nhìn sang, Trương Trấn cười hắc hắc với hắn.
– Lần này tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, an toàn là chủ yếu, đừng tùy tiện thử vượt qua phạm vi năng lực của các ngươi, hiểu chưa?
Mục Dục Hoàng nói.
Mỗi lần tiến vào Thần Hoàng bí cảnh đều có đệ tử ngã xuống, tuy rằng xác suất rất nhỏ, nhưng những người này, nhất là người vào Cổ Phượng đại điện đều là tinh anh của Thần Hoàng đảo dốc sức bồi dưỡng thành, ngã xuống một người cũng làm Thần Hoàng đảo đau lòng.
Chỗ chết người là ai ngã xuống trong Thần Hoàng bí cảnh, không phải nhìn thiên phú và thực lực, thực lực yếu có thể sống, thực lực mạnh có thể lại chết.
Chủ yếu là bởi người thực lực mạnh, thiên phú tốt vẫn luôn đặc biệt tự tin vào bản thân, theo đuổi cơ duyên lớn hơn, kết quả gặp phải nguy hiểm tăng gấp bội, cuối cùng ngã xuống.
Đệ tử bên ngoài yếu ớt, chết thì cũng thôi, nếu là đệ tử thân truyền như cấp bậc Mục Định Sơn, một khi ngã xuống vậy thật là làm Thần Hoàng đảo đau tới nhỏ máu.
Mục Dục Hoàng quét qua các đệ tử vào Thần Hoàng bí cảnh, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Lâm Minh, chân nguyên truyền âm nói:
“Lâm Minh, Cổ Phượng đại điện đã có lịch sử hơn mấy vạn năm, Phượng tộc thượng cổ có huyết mạch thánh thú đậm gấp trăm ngàn lần chúng ta, thậm chí có thể có huyết mạch thần thú, người thiên tư kinh diễm là chúng ta không thể tưởng tượng. Thiên phú của ngươi cũng chỉ là yêu nghiệt ở đương đại, so sánh với người mấy vạn năm trước thì chưa chắc là xuất chúng, cho nên ngươi nhất định không được tự tin mù quáng, thử vượt qua phạm vi thí luyện của bản thân. Nếu như ngươi xảy ra chuyện, tuyệt đối là đả kích không thể chịu được đối với Thần Hoàng đảo!”.
Mục Dục Hoàng lo lắng nhất là Lâm Minh, nàng biết rõ lúc trước ở Lôi Đình sơn, Lâm Minh chỉ mới tu vi Luyện Cốt kỳ, đi đến đỉnh Lôi Đình sơn lại thừa dịp Mục Thiên Vũ đại chiến Lôi Giao một hơi xông vào hang động Giao Long cướp sạch một phen. Lấy được Tử Điện thần trúc và Nguyên Từ thạch thai, cuôi cũng bởi vì Nguyên Từ thạch thai lại hấp thu Tử Giao Thần Lôi, đó là Lôi Linh mà cao thủ Tiên Thiên trung kỳ mới hấp thu, còn lúc đó Lâm Minh lại chỉ mới Luyện Cốt kỳ!
Lúc trước, Lâm Minh không phải đệ tử Thần Hoàng đảo, Mục Dục Hoàng nghe Mục Thiên Vũ kể lại những điều này, rất khen ngợi dũng khí của Lâm Minh. Nhưng bây giờ Lâm Minh trở thành đệ tử Thần Hoàng đảo, Mục Dục Hoàng lại cảm thấy khác, đa số mọi người nhìn đứa nhỏ nhà người khác không sợ nguy hiểm thường sẽ khen ngợi, thấy đứa nhỏ nhà mình làm vậy thì không khen nổi nữa.
Mục Dục Hoàng tình nguyện bảo hiểm một chút, tương lai để Lâm Minh an ổn vào Toàn Đan Chí Cực, vậy cũng có thêm một chiến lực mạnh.
Về phần con đường phong hoàng xưng đế, phải không ngừng đi tìm cơ duyên, đúng là cửu tử nhất sinh, Mục Dục Hoàng không dám cam đoan số mệnh hư vô mờ mịt kia có thể vẫn luôn theo cùng Lâm Minh. Đã nhiều năm qua trên Thiên Diễn đại lục có không ít thiên tài mang thiên phú phong hoàng, nhưng chân chính thành công lại ít ỏi không mấy ai.
“Đệ tử đã hiểu”.
Lâm Minh gật đầu.
– Được rồi, bây giờ ta cùng các vị trưởng lão liên thủ mở ra Thần Hoàng bí cảnh, đệ tử bình thường tiến vào khoảng ba ngày, sau ba ngày sẽ tự động truyền tống ra, về phần đệ tử tiến vào Cổ Phượng đại điện, sẽ có bảy tới mười ngày, vừa đến thời gian cũng sẽ tự động đi ra, bây giờ có ai muốn từ bỏ không?
Mục Dục Hoàng tùy ý hỏi, lúc này tự nhiên là không có ai muốn rút lui, các đệ tử tranh nhau vào Thần Hoàng bí cảnh, một chút nguy hiểm bé nhỏ đó không tính là gì. Con đường tu võ, làm sao không trải qua nguy hiểm sinh tử, dù là luận bàn luận võ cũng có thể xuất hiện sẩy tay đánh chết người, nếu như sợ chết, e rằng cả đời cùng ngừng lại ở Tiên Thiên Hậu Thiên, ngay cả Toàn Đan cũng khó đạt tới.
– Rất tốt!
Mục Dục Hoàng gật đầu:
– Thiên Quang, chúng ta cùng nhau phá giải cấm chế, cho những tiểu bối đi vào.
Là nhân vật thực quyền Thanh Loan tông, Thiên Quang thượng nhân chính là người dẫn đầu đệ tử Thanh Loan tông lần này. Hắn gật đầu, vẫy tay, một thanh kiếm chói lọi bay ra, đây là bảo khí địa giai thượng phẩm.
Mục Dục Hoàng chắp tay, đánh ra từng đạo hỏa diễm phù văn, dung hòa với bảo kiếm của Thiên Quang thượng nhân. Một lát sau, nghe tiếng ken két vang lên, hư không trước mặt mọi người như mặt nước bị gió thổi tạo thành những tầng sóng gợn.
Tiếp theo, một lốc xoáy tối đen xuất hiện, lốc xoáy không ngừng xoay tròn, kèm theo tiếng sấm sét mờ ảo, nguyên khí thiên địa xung quanh điên cuồng tụ tập vào lốc xoáy, nguyên khí náo động khiến xung quanh nổi lên gió to, thổi quần áo bay phần phật, cát bay đá chạy.
Khoảng vài chục nhịp thở sau, lốc xoáy cuối cùng ổn định, gió cũng ngừng thổi, trước mặt mọi người hình thành cửa động màu đen đường kính mấy trượng, lơ lửng trong hư không, bên trong không thấy được gì, như đi thông thế giới khác.
– Vào thôi, nhớ kỹ, đừng thử vượt qua cực hạn thí luyện thực lực của mình!
Mục Dục Hoàng lại dặn dò.
Mục Định Sơn cùng Mục Tiểu Thanh nhảy vào đầu tiên, bóng người chỉ lóe lên liền bị cửa động tối đen nuốt mất, Lâm Minh theo đằng sau thả người nhảy vào.