Chẳng phải trước giờ hắn luôn mặc kệ sự sống chết của người phụ nữ đó sao?
Ông cụ nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, vừa sợ vừa giận, lần đầu tiên ông ta cảm thấy hắn xa lạ như thế, cũng làm cho ông ta không thể nhìn thấu được.
“Tao không có giết nó, càng không động đến nó, mày đừng có mà phát điên!” Ông cụ giống như một con gà trống bại trận, chán nản nói ra lời này.
Hoắc Tư Tước nguy hiểm lập tức nheo mắt lại.
“Không có?”
“Đúng vậy, tao vốn không có suy nghĩ muốn giết nó, tao chỉ bảo nó ngoan ngoãn ở bên cạnh tao đừng đi ra ngoài nữa, nhưng con nhóc này tối hôm qua đã chạy mất rồi, hiện tại tao cũng đang tìm nó.”
Lúc ông cụ nói đến đây, nhịn không được lại tức giận.
Ngày hôm qua, ông ta quả thật không có lòng độc ác như vậy, vì muốn bồi thường cho cô thậm chí ông ta còn chuẩn bị mấy cái sổ đỏ, còn có một số trang sức quý giá.
Định sẽ giao cho cô sau khi cô được đưa tới đây.
Nhưng ai mà ngờ cô đã bỏ chạy!
Hoắc Tư Tước hiểu ra, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn rơi xuống, đồng thời hắn nhìn chằm chằm vào người ba này, trong mắt cũng xẹt qua một tia châm chọc.
“Cô ấy không chạy chẳng lẽ còn chờ bị ông nhốt cả đời sao?”
“Mày——”
Ông cụ lại bị nghẹn tức chết.
Cũng may đứa con trai của ông lúc này không điên cuồng nữa, hắn đứng lên, thần sắc bình tĩnh sửa sang lại quần áo trên người một chút.
“Tôi sẽ tìm người về, nhưng tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, cô ấy là loại người gì, thật ra ông là người hiểu rõ hơn tôi, không phải sao?”
“Mày nói gì?”