“Dù sao cũng muốn cử hành hôn lễ, mùng tám tháng chạp chính là sinh nhật cô của nó, cứ quyết định vào ngày này đi, bà dẫn cháu gái bà đến, coi như là ba mẹ hai bên gặp mặt, tôi cũng không ngăn cản.”
Ông cụ ở bên kia điện thoại nói chắc chắn, chỉ là có vẻ rất miễn cưỡng.
Cố Thanh Liên nghe vậy, làm sao có thể đi quản nhiều như vậy, vui mừng hớn hở: “Được rồi, vậy cám ơn ông!”
Cô?
Đó không phải là Hoắc Phượng Nga sao?
Người này dễ giải quyết hơn so với hai người đàn ông nhà họ Hoắc nhiều, chỉ cần tặng lễ vật đắt chút, còn có nghe nói đứa con trai của bà ta thèm muốn con gái của thị trưởng đã lâu, đến lúc đó lại giúp đỡ một chút, thì chuyện gì cũng giải quyết xong xuôi.
Ánh mắt. Cố Thanh Liên sáng bừng lên.
Đêm nay Ôn Hủ Hủ ngủ rất ngon.
Ngay cả chính cô cũng không muốn thừa nhận, rõ ràng trước khi đi ngủ cãi nhau một trận với tên kia thì buổi tối hôm đó lại ngủ ngon hơn bất ngày nào nào.
Chẳng lẽ thật ra cô cũng không muốn ly hôn sao?
Không, không thể, cô như vậy nhất định là vì bọn trẻ, không ly hôn thì cô tạm thời không cần phải tách ra khỏi họ, vẫn có thể sống hạnh phúc như bây giờ.
Cô đã tự cho bản thân một câu trả lời.
Sau đó, không có bất kỳ gợn sóng trong trái tim.
Hoắc Tư Tước vẫn đến công ty từ rất sớm, Ôn Hủ Hủ vẫn như thường lệ, sau khi rời giường, cô chăm sóc bọn nhỏ thu dọn sắp xếp, sau đó chuẩn bị đi xuống ăn sáng rồi học.
Nhưng sáng hôm nay, sau khi giáo viên đến lại nói hôm nay sẽ dẫn Hoắc Dận đã học violin một thời gian đi tham gia một buổi biểu diễnđể rèn luyện sự can đảm của cậu.
Đó là một chuyện tốt!
Ôn Hủ Hủ đồng ý ngay lập tức đồng ý, tùy tiện thu thập một chút, cô muốn đi cùng cậu con trai lớn, nhưng Mặc Bảo và Tiểu Nhược nghe anh trai muốn đi biểu diễn, hai đứa nhóc kia cũng la hét muốn cùng đi.