“Anh có tới hay không? Nếu không, vậy đêm nay để cho bọn nhỏ ngủ ở chỗ tôi đi, nhưng ngày mai anh đừng có lại chê cái phòng trọ này là chỗ rách nát, dạy hư con của anh.”
“……”
Vẫn không có lời đáp lại.
Phòng trọ?
Giờ này còn để cho hắn đón con?
Cho nên, người phụ nữ chết tiệt này không hề rời khỏi thành phố A mà dẫn theo hai đứa con của mình đến nơi cô sống sao? ! !
Hoắc Tư Tước hít một hơi lấy lại bình tĩnh, thiếu chút nữa thì hắn bị nhồi máu ngất ra đấy rồi!
“Tổng giám đốc, chúng ta sẽ hạ cánh ở đây. Phía dưới chính là bệnh viện Clear, chúng ta có thể trực tiếp dừng ở trên nóc nhà.”
Thời khắc mấu chốt, vệ sĩ ngồi bên cạnh hắn còn nói một câu.
Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ ở đầu dây bên kia nghe được, đôi mắt trợn tròn: “Trời ạ, Hoắc Tư Tước, anh… anh lại đi Clear?”
“Ôn Hủ Hủ, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không tha cho cô, cô chờ đó cho tôi!”
Sau đó người đàn ông này liền hung hăng cúp điện thoại.
Đây thật sự là vô cùng nhục nhã!
Hắn sống gần ba mươi năm, chưa từng bị người ta đùa giỡn như vậy!
——
Ôn Hủ Hủ thấp thỏm.
Cô cảm thấy người đàn ông chó nhất định sẽ không tha cho mình. Cô vốn chỉ muốn chơi hắn một vố để cho hắn sốt ruột, cũng để cho hắn nếm thử cảm giác bị người ta đùa giỡn là như thế nào.
Nhưng không ngờ tên này lại bất cẩn đến mức lao thẳng đến Clear.
Chết tiệt!
Lần này là xong đời thật rồi.