——
Sau một hồi khuyên can hơn nữa còn cam đoan, Hoắc Dận trốn trong phòng mới lại đeo cặp sách nhỏ đi ra.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước âm trầm, nhưng ít nhất hắn cũng không nói gì nữa.
“Thưa ông chủ, cô Ôn, tôi đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ.”
“Đi đi.”
Ôn Hủ Hủ xua tay. Kỳ thật trong đầu cô đang nghĩ sau khi Hoắc Dận đi nhà trẻ cô sẽ trốn đi đâu đó. Nhưng còn đi đâu cô cũng không biết.
Nhưng khi Ôn Hủ Hủ chỉ mới vừa nghĩ tới đây đã bị Hoắc Dận bắt thóp. Cậu lạnh lùng lắc lắc chiếc ipad trên tay: “Camera giám sát của công ty, toàn bộ đều ở đây!”
Gục ngã!!
Ôn Hủ Hủ sợ hãi, cũng không dám nảy ra ý tưởng quỷ quái gì nữa.
Vì thế mười mấy phút sau, chờ đứa nhỏ này đi rồi. Ôn Hủ Hủ không được tự nhiên, mang theo túi xách của mình đi tới trước chiếc Maybach biển số 8 kia.
Cô chưa từng ngồi qua xe này, năm năm trước không có, năm năm sau cô càng tự nói với mình, ngay cả nhìn cũng phải ít nhìn.
Nhưng bây giờ, cô lại bị con trai ép buộc không thể không ngồi lên.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người mình căng thẳng, đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy người đàn ông trong xe, loại cảm giác này càng thêm tồi tệ. Ngay cả hô hấp của cô cũng hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Sao cô xui xẻo thế này?
“Cô còn đứng đó làm gì? Không muốn lên thì tự mình lăn đi!”
Hoắc Tư Tước đã ở bên trong chờ đến không kiên nhẫn nổi nữa. Nhìn Ôn Hủ Hủ còn ở bên ngoài lề mề, hắn liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, nhịn không được giận dữ mắng một câu.
Thời gian của tổng giám đốc đại nhân, buổi sáng tương đối quý giá.