“Ba, cuối cùng ba cũng tới. Bọn họ đánh con còn đánh cả mẹ. Mẹ còn đang bị họ bắt ở bên trong.”
Hoắc Dận chạy đến trước mặt ba mình, cậu nhào tới ôm chặt lấy ba.
Cậu là một đứa nhỏ mắc chứng tự kỷ.
Thế mà bây giờ cậu lại gào khóc với ba mình như thế này đây.
Hoắc Tư Tước bế con trai lên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo khiến cho con người ta phát run. Giây sau, hắn nói nhẹ hai chữ: “Làm đi!”
“Vâng, tổng giám đốc!”
Sau khi nghe hiệu lệnh, hàng chục người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe địa hình lao thẳng vào nhà trẻ.
“A……”
Ngay lập tức, tất cả những người trong nhà trẻ hét lên.
Các giáo viên trong nhà trẻ đều kinh hãi, ai nấy cũng ôm đầu hoảng sợ muốn chạy trốn. Nhưng những người mặc đồ đen này làm sao có thể sẽ buông tha họ?
Chỉ thấy bọn họ xông vào sau. Còn chưa đầy hai phút, tất cả các giáo viên đều bị bắt lại. Cảnh tượng nhà trẻ hiện giờ giống như diều hâu bắt đàn gà con. Từng người bị bắt và đạp ngã xuống đất, lập tức bọn họ đều quỳ gối dưới người đàn ông trước mặt!
Kể cả hiệu trưởng.
Còn có người phụ nữ trung niên kia nữa.
Ôn Hủ Hủ còn ở trong văn phòng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Cho đến khi một người đàn ông mặc đồ đen cầm súng đột ngột xông vào, cô sững sờ còn chưa kịp phản ứng. “Cạch” một tiếng, hai người đàn ông đang giữ cô đều đã nằm xuống đất!
Thật kinh khủng.
Đại não Ôn Hủ Hủ hoàn toàn tắt máy.
“Các người…… Các người…..”