Ôn Hủ Hủ đuổi tới cửa phòng, vốn định dỗ dành Hoắc Dận nhưng sau khi chạy đến phòng mình, “Phanh” một tiếng Hoắc Dận đóng sầm cửa lại.
“Dận Dận? Con mở cửa ra đi, con đừng giận, có phải dì nói sai gì không? Cho dì vào chúng ta cùng nói chuyện được không?”
“Không phải cô có bản lĩnh lắm sao? Làm sao vậy? Cô chọc phải tổ ong vò vẽ rồi à?”
Không biết dì đi lên Trần lúc nào, nhìn thấy một màn như vậy, ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ đang phiền não nghe được câu này lập tức ánh mắt sắc bén nhìn về phía dì Trần!
“Dì thử nói thêm một chữ nữa xem, có tin tôi cho dì không mở miệng được nữa hay không?”
“……”
Dì Trần chưa bao giờ thấy Ôn Hủ Hủ hung ác như lúc này. Sau lưng truyền đến cảm giác rùng rợn nvà tất nhiên là dì ta không dại gì mà chọc vào nữa.
Người phụ nữ này, từ khi nào trở nên hung dữ như vậy?
Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tức giận, dì Trần mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu mà hạ giọng nói: “Là…. là do cô đề cập đến nhà trẻ, tiểu thiếu gia trước giờ không thích nhà trẻ và càng không muốn đi nhà trẻ.”
Không muốn đi nhà trẻ? Vì sao?
Ôn Hủ Hủ rất ngạc nhiên.
Ghét nhà trẻ?
Tại sao?
Đúng là Hoắc Dận không muốn nói chuyện hay ở chung với người khác. Nhưng vì sao ngay cả nhà trẻ cũng không muốn đi chứ?
Xét về mặt tâm trạng của cậu không đến mức nghiêm trọng như thế này.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy chuyện này không bình thường, cô cảm thấy nên chờ sau khi Hoắc Tư Tước trở về nói chuyện với hắn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.