Có người điên mới tin cái câu nói này!
Tử Hạ buồn bã nhìn Mặc Âu.
“Quá hợp lí rồi chứ còn gì nữa. Tiểu Âu, con cứ về nhà chúng ta, đảm bảo tài đức vẹn toàn.”
Âu Dương Phong giật giật mí mắt liếc nhìn con gái: “…”
Đường Nguyệt Lam cười thầm. Không hổ danh là con gái cưng của bà.
Tử Vân Chung sắc mặt đen sì nhìn Mặc Âu lúc trước thì lễ phép, hôm nay lại không coi thèm coi ông ta ra gì, ngay cả câu nói chói tai của Âu Bắc Tuyết cũng không nghe thấy.
Đến khi Lô Khuyết một bên kéo tay áo ông nhắc nhở mới thay đổi tầm mắt rời khỏi Mặc Âu. Ông không biết phải nói thêm cái gì để cứu vãn hôn ước.
Lô Khuyết nhìn chồng mình cứ đứng chôn chân tại chỗ, không kìm được mới lên tiếng:
“Âu Dương gia gia, có phải ngài sắp xếp sai trật tự rồi không? Dù sao chúng tôi là coi trọng cháu trai nhà ông nên mới đên tận nhà biếu quà thăm hỏi đàng hoàng. Ngài chỉ lạnh giọng nói mấy câu để tôi xem xét.
Mà hôm nay con bé này mới đem quà đến thăm hỏi, lại được cả nhà chào đón nồng nhiệt. Có phải là ngài nhầm lẫn điều gì không?”
Từ lần đầu nhìn thấy Mặc Âu, bà vốn đã không vừa mắt đứa nhỏ này rồi. Phàm là những người phụ nữ xinh đẹp, bà đều căm ghét, muốn phá hủy sự xinh đẹp đó.
Bà không đẹp, cho nên ai cũng không được phép đẹp hơn bà.
“Ta không nhầm lẫn điều gì cả. Nhà chúng tôi từ khi gặp được con bé đã là một năm trước rồi. Nếu tính cho đúng thì con bé còn biếu quà cho chúng tôi sớm hơn các người.
Vốn dĩ tôi còn phân vân vì chưa có thời gian hẹn gặp con bé để hỏi thử chuyện này, nhưng hôm nay gặp rồi, ý tứ của con bé chúng tôi cũng đã nghe rồi.
Con bé nói muốn rèn luyện đức tính chịu khó chịu khổ, chúng tôi tất nhiên sẽ vui vẻ mà chấp nhận rồi.”
Âu Dương Phong ra dáng là chủ nhân, bình đạm đưa ra quyết định trọng đại.
Đường Nguyệt Lam gật đầu hài lòng. Bây giờ bà mới nghe được một câu lọt tai.
Âu Bắc Tuyết nghe xong, cơn giận Âu Dương Phong nguôi ngoai đi một chút. Bà còn chen miệng nói mấy câu: “Tiểu Âu à, con về nhà chúng ta rèn luyện tính chịu khổ là quá đúng đắn.”