Thời khắc cánh cửa phòng tổng giám đốc Victoria được đóng lại, hai người hai nửa không còn giữ nụ cười trên môi nữa, ý cười vụt tắt chỉ còn lại sự âm u.
Mặc Âu trong phòng nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn kia, quyết định gọi cho Đường Trạch một cuộc.
“Tút… người gọi hiện tại không nghe máy.” Lần thứ nhất.
“Tút… người gọi hiện tại không nghe máy.” Lần thứ hai.
“Tút… người gọi hiện tại không nghe máy.” Lần thứ ba.
…
“Tút… máy bận.” Lần thứ sáu mươi tám.
Đệch mợ! Cái tên Đường Trạch kia! Hôm nay chúng ta coi như cắt đứt quan hệ, không huynh huynh muội muội gì nữa hết, cả nhà anh đi chết hết đi!
Mặc Âu thu âm lại rồi gửi tin nhắn qua cho Đường Trạch. Bực bội đến nỗi muốn bốc hỏa. Cô với lấy ấm trà bằng sứ men xanh tự châm cho mình một tách, ừng ực uống hết. Cứ như thế đến tách thứ ba thì dừng.
Bình tĩnh trở lại, Mặc Âu quyết định gọi điện cho người cao cấp hơn Đường Trạch, Lăng Cung.
Vừa mới nhấn gọi, đầu bên kia đã kết nối máy một cách thần tốc.
Mặc Âu đờ người vài giây. Cô không khỏi hoài nghi rằng có phải là hai người này đang ở cạnh nhau?
“Darling! Thế nào? Nhớ tôi rồi phải không?”
Nhớ anh cái con khỉ nhà anh ấy! Mặc Âu thầm chửi rủa trong bụng một tiếng.
Cô trầm giọng dò hỏi: “Tam sư huynh có đang ngồi cạnh anh không?”
Lăng Cung liếc mắt người đang run cầm cập cầm điện thoại nhìn anh, mặt không đỏ tim không đập nói dối một cách trôi chảy khiến người ta không thể nào không tin.
“Không có.”
Mặc Âu bĩu môi. Cô có chết cũng không tin được mồm mép của vị này.
“Bọn anh hôm nay hẹn em vào buổi nào trong hôm nay?”
Trước đó vốn đã định sẵn là sáng thứ bảy, nhưng phía bên Lăng Cung gặp rắc rồi bên việc xuất cảnh nên có chút chậm trễ, phải đổi lịch bay.
Lúc đó Dạ Phong có gọi điện cho cô nói rõ tình hình sự việc bởi vì gặp lính mới nên gây chậm tiến độ trong chuyện xử lí giấy tờ.