Truy Bạch bóp lấy cổ của Giang Lục đang định tiến lên kéo về, xoay mặt cậu về phía anh.
Anh nhắm chuẩn chính xác vị trí mà hôn lên đôi môi xinh đẹp của Giang Lục. Từ mạnh bạo hôn sâu đến dịu dàng triên miên, ướt át.
Mặc Âu nhanh chóng lấy tay che mặt, nhưng vẫn hé mở một chút ngón tay nhìn cảnh tượng ngoài kẽ hở.
Cười tủm tỉm một mình. Cô không thấy gì hết đâu nha! Cứ tự nhiên mà làm việc.
Riêng Tống Diệp thì há hốc mồm tại chỗ. Nhìn cảnh tượng không nên nhìn.
Truy Bạch lưu luyến tách khỏi đôi môi đã sưng tấy của Giang Lục, mặt không cảm xúc nhìn Tống Diệp:
“Cậu ấy là của tôi”
Câu nói chứa đầy sự chiếm hữu bá đạo!
Tống Diệp theo bản năng gật đầu: “À… vâng”
Truy Bạch lãnh đạm nói tiếp: “Đừng dùng nhan sắc của cậu để quyến rũ người của tôi”
Tống Diệp ngơ ngơ gật gật đầu.
Anh còn chưa kịp load được rốt cuộc cái méo gì đang xảy ra!!
Giang Lục đỏ mặt nhìn kẻ vừa ăn đậu hũ của mình, vờ giận dỗi nói: “Sao anh muốn hôn em mà không nói trước với người ta một tiếng. Để em còn chuẩn bị sức hôn anh lâu hơn một chút”
Mặc Âu câm nín. Hết vui rồi. Hai người về nhà tự rắc cơm chó cho nhau ăn đi nha.
Tôi bội thực rồi, không nhận nổi.
Mặc Âu tùy ý đeo kính đen to nửa mặt lên, đứng dậy khỏi chiếc ghế mềm mại dành riêng cho hạng thương gia ra lệnh: “Về thôi”
Giang Lục cùng Truy Bạch tuân lệnh gật đầu, sóng vai nhau đi theo sau Mặc Âu.
Còn Tống Diệp thì vẫn còn đang chìm vào chốn bồng lai nào đó mà không để ý mọi người xung quanh đã rời đi.
Mặc Âu đang bước xuống máy bay thì đột nhiên dừng bước. Sao cô cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Phải rồi! Cô vỗ ót một cái. Cô quên chưa lấy hành lí. Trong đó là rừng vàng biển bac của cô đấy, không thể mất được.
Mặc Âu quay người lại nói với hai người đang đi sau mình: “Vào giúp sư tỷ lấy hành lí”
Hai người gật đầu.
Mặc Âu trở lại khoang xe thì thấy Tống Diệp đang bận rộn xách vali lớn nhỏ đi ra, vẻ mặt như trời sắp sụp đến nơi.
Cô chớp chớp mắt nhớ ra, mình còn quên Tam đệ.
Thế mà quái nào cô lại nhớ đến quên hành lí trước tiên nhỉ?
Tống Diệp thấy Mặc Âu quay lại thì sắc mặt lập tức biến đổi thành sau cơn mưa trời lại sáng:
“Mặc Âu sư tỷ xinh đẹp! Bây giờ tỷ mới nhớ là quên mất đệ rồi sao?”
Ngủ một giấc dậy, thay đổi cách gọi cũng nhanh đấy.
Mặc Âu sờ sờ mũi, mặt không đỏ tim không đập nói: “Ừ…”
Không hiểu sao lại thấy có lỗi với Tam đệ ghê!