Hàn Thiên Nhược rời mắt khỏi ipad, lườm mắt nhìn cô: “Em khóc đến không biết trời đất là gì, lỡ có người nào có ý đồ xấu giở trò bắt cóc em thì làm thế nào?”
Mặc Âu phì cười: “Làm gì có chuyện đó. Ai dám đụng vào em, em liền chặt đứt tay người đó. Anh cứ lo xa?”
Hàn Thiên Nhược lạnh lùng phản đối: “Không được là không được”
Mặc Âu ỉu xìu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vỗ bàn một cái nói: “Thì đưa anh đi theo cùng là được chứ gì?”
Hàn Thiên Nhược: “Ừ”
Mặc Âu tỏ ra bất lực: “Thì em cũng có đi với người khác ngoài anh đâu”
Hàn Thiên Nhược cong khóe môi nhìn cô: “Ngoan”
Mặc Âu sững sờ. Hả? Hình như mình có ý tưởng mới này rất hay nha. Nghĩ liền làm. Cô đến gần người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân đầy vẻ lười biếng mà không mất đi một phần khí chất trời sinh nào. Cô đấm bóp vai, nở nụ cười lấy lòng cùng các kĩ năng thao túng tâm lí khác nhìn Hàn Thiên Nhược dụ dỗ: “Bảo bảo à! Anh giúp em chuyện này nhé”
Hàn Thiên Nhược đang “đơ” trước hành động nhiệt tình đến bất ngờ của cô gái nhỏ. Nhưng khi cảm nhận được một lực đạo vừa phả lại mềm mềm, cả thân thể liền trở nên thả lỏng, thư thái. Anh vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa hỏi Mặc Âu: “Có chuyện gì?”
5 phút sau, trong phòng khách truyền đến tiếng cười khanh khách của Mặc Âu: “Khà… khà! Cuối cùng chị đây cũng đã có cơ hội trả thù mấy cưng, cho chừa cái tội dám nhét cơm chó vào mồm chị này”
Hàn Thiên Nhược sắc mặt bỗng tối sầm xuống, kéo lấy tay cô ngồi lên đùi mình: “Em dám cho người khác nghe giọng của anh. Anh đã cảnh cáo em trước, anh chỉ là của em”
Mặc Âu cảm động, xoa xoa mái tóc đen huyền bí của người đàn ông đang chứa đầy sát khí: “Em đây chỉ khoe bạn trai em thôi mà. Bảo bảo em giọng nói ấm như vậy tất nhiên em rất tự hào. Cơ mà em muốn trả thù mấy bà cô trong công ty dám phát cơm chó cho em ăn ngập mồm. Mà bản quyền vẫn nằm trong tay em đấy thôi, không phải sao?”
Hàn Thiên Nhược được cô vuốt lông, khí nộ quanh người cũng từ từ bay biến. Đặc biệt, anh thích cô xoa đầu mình, cũng không hiểu vì sao nữa. Chắc là anh cảm nhận được sự cưng chiều từ hành động tưởng như vô tình này của cô lại khiến tim anh đập rộn ràng.
”Reng… reng… reng” điện thoại của Mặc Âu có người gọi tới. Mặc Âu vẫn tự nhiên ngồi trên đùi Hàn Thiên Nhược nghe điện thoại, cô thích cái ”ghế ngồi” này. ”Alo! Tiểu Hạ”
Đầu dây bên kia vọng đến: “Âu Âu! Món quà mình đã chuẩn bị cho cậu xong rồi đây. Đảm bảo sẽ không làm cậu thất vọng. Tối nay 8h tại khu nghỉ dưỡng Long Ân đấy. Ăn mặc thật lộng lẫy nha”
Mặc Âu sáng mắt: “Được, tối gặp lại, moah”
Hàn Thiên Nhược ngồi sát Mặc Âu như vậy, tất nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại từ hai cô. Anh nhíu mày: ”Tối nay em sẽ về muộn sao?”
Mặc Âu vẫn chìm đắm trong trí tưởng tưởng về món quà to lớn bỏng mắt mà Tử Hạ dành cho cô nên chỉ theo bản năng gật đầu qua loa nói: “Tối nay anh không cần đợi em về đâu. Em đi làm nhé Bảo Bảo (hôn gió)”. Vừa nói, cô vừa tung tăng phấn khởi rời khỏi nhà. Thật mong đợi đến bữa tiệc tối nay (thèm thuồng)…