– Đói?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này như bọn họ, ức vạn năm không ăn cũng sẽ không cảm thấy đói. Thế nhưng vừa mới đi đến nơi này không lâu mà đã cảm thấy đói bụng rồi sao?
Bất quá, Nhiếp Đồng không nói tới thì hắn còn không cảm thấy được. Đệ đệ vừa nhắc tới thì lúc này hắn cũng đã lập tức cảm nhận được bụng mình có chút khó chịu, dường như… Hắn cũng đói.
– Chắc là áo lực không gian trong thế giới này rất lớn, vì vậy tiêu hao cũng lớn, chỉ bằng vào tốc độ hấp thu linh khí của chúng ta không có cách nào chống nổi tiêu hao. Cho nên chỉ có thể dựa vào đồ ăn để bùn đắp dinh dinh dưỡng mà thôi.
Cảm thấy trong bụng đã đói, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra, hắn cười khổ một tiếng, nói:
– Bất quá cũng không có sao, chỗ ta có đồ ăn!
Nói xong cổ tay hắn khẽ một cái, một ít thức ăn ngon đặc thù trong Tam giới lập tức xuất hiện ở trước mặt hai người.
Khi tới đây bên trong Nạp Vật thế giới đã chuẩn bị không ít ăn. Cho dù không chuẩn bị, bằng vào năng lực sao chép của thế giới thì cũng có thể chế tạo ra vô số thức ăn ngon.
– Được.
Thấy không có chuyện gì, hai mắt Nhiếp Đồng sáng lên, đang định đưa tay ra cầm thức ăn thì hắn dừng lại. Bởi vì bỗng nhiên thức ăn ở trước mắt bị gió thổi qua đã lập tức biến thành tro bụi, rơi xuống mặt đất.
– Cái này…
Hai người giật mình, một lát sau Nhiếp Vân mới lần nữa cười khổ:
– Thức ăn trong Tam giới ở chỗ này căn bản không chịu nổi được áp lực. Đừng nói là ăn, cho dù vừa mới lấy ra cũng sẽ bị lực ép thành bụi phấn a.
– Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Nhiếp Đồng cũng ý thức được vấn đề này, trong lòng cũng có chút bận tâm.
Hai đại cường giả Phong vương, ở trong Hỗn Độn đại dương giậm chân một cái là có thể khiến cho trời long đất lở, không phải vừa mới tới đây lại… Chết đói a!
– Xem ra thức ăn trong Tam giới không cách nào mang ra. Như vậy chúng ta chỉ có thể tìm kiếm chung quanh xem. Có lẽ ở trong sơn cốc này sẽ có một ít thức ăn a.
Thấy thức ăn mang theo không thể lấy ra, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía trước, định nhìn một chút xem ở chỗ này có thể tìm được một ít thức ăn hay không.
– Xem ra cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Vẻ mặt của Nhiếp Đồng lập tức như đưa đám.
Từ trong Thiên Địa lục đạo từng bước một đi tới bây giờ, không biết đã bao lâu rồi hai người không có cảm thấy đói. Thế nhưng bây giờ lại đói bụng đến mức ruột dính vào lưng. Tư vị khổ sở trong đó không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Bên trong sơn cốc cỏ dại mọc um tùm, mỗi lá cây đều sắc bén như đao, bê trong ẩn chứa sinh cơ nồng đậm.
Tiện tay xé một cọng lá, thân thể Nhiếp Vân lập tức lảo đảo một cái, ngay sau đó trong mắt hắn tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Cái lá cây trước mắt này nhìn qua cũng không thấy có gì khác lạ. Thế nhưng sức nặng lại tương đương với một ngọn núi lớn ở trong Tam giới, ở hai bên sắc bén. Chỉ cần hơi chút lơ là có thể cắt vỡ ngón tay của hắn.
– Lá cây có thể so với thần binh Hỗn Độn đỉnh phong?
Nhìn một lát, Nhiếp Vân nuốt nước miếng một cái, im lặng không nói lên được lời nào.
Trình độ cứng cáp, sắc bén của cái lá cây này không ngờ lại giống như thần binh Hỗn Độn đỉnh phong.Thậm chí ngay cả một ít thần binh Hỗn Độn đỉnh phong cũng không có cách nào chặt đứt được nó.
Con bà nó, đây còn là cỏ hay sao? Người không biết nhất định sẽ coi nó là một ít binh khí do đại năng nào đó luyện chế a…
Nhìn kỹ mà xem, không chỉ có lá cây dẻo dai, linh khí ẩn chứa bên trong lại cực kỳ đậm đà. Nếu như để cho một người bình thường trong Tam giới luyện hóa linh khí ở bên trong lá cây này. Như vậy đối phương hoàn toàn có thể trực tiếp đạt tới cấp bậc kim giáp tướng!