– Đệ đã không muốn nói, như vậy ta sẽ tự mình đi tìm câu trả lời!
Thấy hắn không nói, Nhiếp Vân biết nhất định đệ đệ có nỗi khổ riêng. Hắn nhìn chằm chằm vào đệ đệ ở trước mắt, nói:
– Trước tiên ta hỏi đệ vấn đề thứ nhất… Đạm Đài Lăng Nguyệt đã đi đâu tìm phương pháp giải quyết độc của ta?
Sauk hi biết được đối phương có chuyện giấu giếm, các loại suy nghĩ vận chuyển ở trong đầu, rất nhanh hắn đã hiểu rõ được rất nhiều chuyện.
Đạm Đài Lăng Nguyệt trở thành vương giả Thiên Vị, có thể nắm trong tay toàn bộ Hỗn Độn đại dương. Nếu như trongđại dương này quả thật có phương pháp có thể giải quyết độc của hắn. Như vậy không cần bao lâu là có thể tìm được. Không thể nào tốn nhiều thời gian đi tìm, mà còn chưa tìm được như vậy.
Lại nói, mặc dù bây giờ hắn không biết đám người Hỗn Độn vương đi đâu. Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Nhiếp Đồng, nhất định cũng có liên quan tới chuyện này. Nếu không, Nhiếp Đồng cũng sẽ không ấp úng như vậy!
Dù sao nếu là vì đối phó với dị tộc thì cũng không cần thiết phải dấu diếm. Cho dù bây giờ Nhiếp Vân không thể vận dụng thực lực, thế nhưng lực lượng thân thể vẫn có thể sử dụng được một hai. Chỉ bằng vào thân thể và linh hồn, hắn cũng có sức chiến đấu của Phong vương. Cho nên cũng có thể đi làm được không ít chuyện.
– Tẩu ấy đi… Đi…
Sắc mặt Nhiếp Đồng nghẹn tới mức đỏ bừng, không nói nên lời.
– Ồ? Đi tới đâu?
Thấy đệ đệ như vậy, Nhiếp Vân nhướng mày, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ… Mới vừa rồi hắn đã suy đoán đúng?
Cơ bắp toàn thân lập tức căng cứng, hai nắm tay không tự chủ được mà siết chặt, thanh âm có chút phát run:
– Nàng… Không phải nàng đi tới dị tộc đó chứ?
Muốn cởi chuông cần phải đi tìm người buộc chuông. Chất độc trên người mình là dính từ cường giả dị tộc. Nếu như quả thật muốn giải quyết chuyện này, sợ rằng bên trong Hỗn Độn đại dương rất khó tìm ra được biện pháp giải quyết. Như vậy phương pháp duy nhất chính là đi tới chỗ dị tộc!
Nhưng mà bên dị tộc cao thủ nhiều như mây, tình huống bên đó như thế nào ai cũng không biết được. Nếu nưh không có chuẩn bị mà tùy tiện tiến vào trong đó, nguy hiểm rất lớn. Khó có thể tưởng tượng ra được!
Cho dù Đạm Đài Lăng Nguyệt thân là vương giả Thiên Vị, chỉ cần có chút lơ là, chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp vẫn lạc, dù là thần tiên cũng khó cứu!
– Ca ca…
Vẻ mặt của Nhiếp Đồng có chút căng thẳng, muốn nói điều gì đó mà lại không nói ra được.
– Còn không mau nói ra hết.
Nhiếp Vân không để ý tới hắn đang do dự, hai mắt như điện nhìn chằm chằm vào hắn.
– Vâng!
Do dự một chút, Nhiếp Đồng biết rõ mình không lừa gạt được ca ca, cho nên không thể làm gì khác hơn là thừa nhận.
– Đi dị tộc? Đi thế nào? Chẳng lẽ thông qua phong ấn? Sao lại lỗ mãng như vậy chứ?
Mặc dù trong lòng đã đoán ra được, thế nhưng sau khi nghe thấy đệ đệ xác nhận, trong lòng Nhiếp Vân không tránh khỏi có chút căng thẳng, vẻ mặt lo lắng không thôi.
Cường giả như Bách Triết ở trong dị tộc cũng không tính là cao thủ, cứ như vậy mà đi qua. Không phải là tự mình muốn chết hay sao?
– Ca ca vì Hỗn Độn đại dương mà thân trúng kịch độc, tùy thời sẽ mất mạng. Vì vậy Lăng Nguyệt tẩu tử và đám người Hỗn Độn vương là một thành viên của Hỗn Độn đại dương, cho nên cũng muốn làm gì đó. Lại nói, nếu như không giải trừ nguy cơ dị tộc, như vậy sau này nhất định sẽ xuất hiện tình huống vừa rồi lần nữa! Tiến vào dị tộc, một mặt đi tìm phương pháp cứu ca ca, thứ hai, cũng muốn đi điều tra lai lịch của dị tộc. Sau đó lại nghĩ biện pháp đối phó với đối phương.
Thấy ca ca đã đoán ra, Nhiếp Đồng biết rõ có giấu giếm cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa, cho nên hắn mới nói.
– Đi dị tộc là chuyện phải làm, thế nhưng… Cũng phải nói trước, đồng thời còn phải chuẩn bị một chút. Đi tìm một ít người của dị tộc, biết rõ tình huống bên kia rốt cuộc như thế nào thì mới có thể đi qua đó được a