Nếu như bị một chỉ này của hắn đâm trung, Thượng Quần tất sẽ bị thương nặng, trong thời gian ngắn khó mà có thể khôi phục được.
Sưu..
Ngay khi ngón tay của Mông Tử sắp chạm tới Thượng Quần thì đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân căng thẳng. Một bàn tay chẳng biết từ khi nào đã nắm vào trên cổ tay hắn. Vô luận hắn có giãy giụa như thế nào cũng không có cách nào tránh thoát được bàn tay này.
– Đủ rồi, biểu hiện chút ý tứ là được. Không nên làm quá mức, tránh cho tổn thương hòa khí đôi bên.
Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.
– Cái gì?
Sắc mặt Mông Tử lập tức trầm xuống.
Chiêu này mặc dù không có dùng hết toàn lực, thế nhưng vì lập uy, hắn đã dùng phần lớn thực lực của mình. Dưới loại chiêu số này lại có người đi tới bên cạnh hắn, đồng thời còn ra tay ngăn cản. Mà hắn lại không có phát hiện ra đợc chút nào. Chẳng lẽ người ra tay này thực lực rất mạnh hay sao?
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trong mắt hắn là một người thiếu niên. Người này chính là một trong những người mới, vẻ mặt bình thản, đôi môi hơi mỏng, nhìn qua có chút văn nhược, không giống như cường giả một chút nào.
Từ trên dung mạo cũng không nhìn ra được thực lực đối phương. Thế nhưng hắn lại biết, người này tuyệt đối không đơn giản.
– Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn tạo phản hay sao?
Trong lòng rung động, Mông Tử nhíu mày một cái, cánh tay khẽ rung lên, muốn thu cánh tay về.
Răng rắc!
Răng rắc!
Thế nhưng hai ngón tay của đối phương lại giống như kim cô, vô luận hắn dùng bao nhiêu lực lượng cũng không có cách nào tránh thoát được.
– Cái gì?
Mông Tử lập tức hoảng sợ.
Hắn đường đường là cường giả bán bộ Chúa Tể đại tam trọng đỉnh phong, cách Chúa Tể cảnh trong truyền thuyết cũng chỉ còn kém một bước. Người thực lực như thế, lại dùng hết lực lượng mà ngay cả cánh tay cũng không thể nào rút về được. Điều này sao có thể được chứ?
Nếu như đối phương dùng hết toàn lực, sắc mặt cũng khó coi như hắn thì cũng thôi đi. Thế nhưng mấu chốt là vẻ mặt của đối phương vẫn vân đạm phong khinh, mà còn chỉ dùng có hai ngón tay mà thôi.
Chỉ bằng vào hai ngón tay đã có thể trấn áp hắn… Chẳng lẽ người trước mắt này là một vị cường giả Chúa Tể hay sao?
– Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng khiếp sợ, thế nhưng hắn cũng biết, một khi đối phương thật sự muốn xuất thủ, ngay cả cơ hội chạy trốn hắn cũng không có. Vì vậy lúc này cũng không còn vẻ hốt hoảng như trước nữa, hắn lên tiếng nói.
– Mặc dù chúng ta là người mới, không hiểu quy củ. Thế nhưng ngươi cũng không cần phải là như vậy a. Như vậy sẽ dẫn tới cãi vã, làm tổn thương hòa khí. Khi đó sao có thể tổ hợp ra trận pháp tốt hơn cơ chứ?
Thiếu niên này cười nói.
Thiếu niên này đương nhiên chính là Nhiếp Vân.
Vốn hắn không định ra mặt, thế nhưng Mông Tử này quả thực có chút quá đáng. Còn muốn bắt bọn hắn quỳ xuống. Nếu như như không ra tay ngăn lại, sợ rằng sẽ chỉ càng thêm phiền toái hơn mà thôi.
Thực lực ủa Mông Tử ở trong đa số thiên tài cũng coi như là đỉnh phong. Thế nhưng đối với hắn mà nói, lại giống như một con gà vậy. Không khác gì một con con kiến hôi mà thôi. Chỉ cần đưa ra hai ngón tay ra đã có thể ung dung hoàn toàn trấn áp lực lượng toàn thân của hắn. Khiến cho hắn không thể phản kháng được chút nào.
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Mông Tử quát lên một tiếng.
– Ta chỉ là người mới tới a! Mới vừa rồi không phải Lộc Trảm thống lĩnh cũng đã nói với ngươi rồi sao?
Nhiếp Vân cười nói.
– Ngươi…
Mông Tử hít sâu một hơi, định nói cái gì đó, thế nhưng ngay cả một câu cũng không nói được nên lời.
Lúc này cho dù hắn có ngu hơn nữa cũng đã biết, người thiếu niên trước mắt này rất cường đại!
Sắc mặt đối phương không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt. Mà hắn lại dùng lực lượng toàn thân mà cũng không thể tránh thoát được. Chỉ từ điểm này cũng đã có thể thấy được thực lực của đối phương cao hơn hắn không chỉ một bậc!
– Vẫn là câu nói kia. Trước tiên học tập trận pháp đi. Nếu như trong vòng mười ngày chúng ta không học được cái gì. Chắc hẳn Lộc Trảm thống lĩnh cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi a.