Đồng thời, thanh âm cuản àng lặng lẽ truyền vào lỗ tai của Nhiếp Vân.
Tất cả mọi chuyện đều là trong kế hoạch của bọn hắn, cho nên Nhiếp Vân cũng không có nói nhiều mà theo sát nàng tiến vào trong vòng xoáy.
Ầm Ầm.
Vòng xoáy giống như một cái cánh cửa thời không to lướn, bắc ngang qua toàn bộ Hỗn Độn đại dương, vô số lực lượng đục ngầu, khác biệt cuồn cuộn ở chung quanh, giống như sấm sét nổ tung. Hai người Nhiếp Vân vừa mới tiến vào trong đó đã thấy vòng xoáy chung quanh giống như vác tường, lóe lên quang mang bảy màu, dường như là đang đi lại ở bên trong cơ thể một đầu côn trùng to lớn vậy.
– Ta biết rồi. Đây căn bản không phải là trận pháp, mà là thi thể của Thời Không nhuyễn trùng!
Thấy một màn như vậy Tĩnh Tâm đột nhiên truyền âm tới.
– Thời Không nhuyễn trùng?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt, bởi vì hắn cũng chưa từng nghe qua vật này là cái gì.
– Thời Không nhuyễn trùng là một loại sinh mạng thượng cổ kỳ lạ, lấy không gian và thời gian là chất nuôi dưỡng. Xuyên việt không gian cùng cổ kim, loại sinh mệnh này đã mai danh ẩn tích ở thời kỳ thượng cổ, hoàn toàn mất tích. Vốn ta tưởng rằng đây chỉ là một loại truyền thuyết, không nghĩ tới nó lại là thật!
Trong thanh âm của Tĩnh Tâm tràn ngập vẻ kinh ngạc.
– Lấy thời không làm thức ăn, xuyên qua không gian và cổ kim?
Nhiếp Vân chậc lưỡi, có chút không dám tin tưởng.
Hỗn Độn đại dương rộng lớn vô cùng, cho dù là cường giả Phong vương, cũng rất khó tùy ý xuyên qua chứ đừng nói là nhảy qua thời gian. Thứ nhuyễn trùng này rốt cuộc là vật gì? Tại sao lại có được năng lực như vậy?
– Đây là sự thật! Không tin thì có thể từ trên thi thể này là có thể nhìn ra! Thứ trước mắt này mặc dù chỉ là thi thể của Thời Không nhuyễn trùng, thế nhưng lại có thể xuyên qua không gian. Từ Bích Hải Huyền Thiên đi tới nơi này cũng đã đủ để giải thích được chỗ đáng sợ của nó.
Thấy hắn có chút không tin, Tĩnh Tâm giải thích.
– Ưm.
Cũng không phải là Nhiếp Vân không tin, chẳng qua hắn đang cảm thấy quá mức khiếp sợ. Hắn không ngờ ở trong Hỗn Độn đại dương lại còn có sinh mạng cường đại như vậy.
– Vật này chỉ có năng lực xuyên qua thời không, không thể công kích người khác. Sức chiến đấu rất kém cỏi, đừng nói là Chúa Tể. Cho dù chỉ giao phong với một vị cường giả tông chủ bình thường thì người chịu thua thiệt sợ rằng cũng là nó!
Thấy Nhiếp Vân vẫn còn có chút không tin, Tĩnh Tâm lại nói tiếp.
– Thật sao?
Lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vạn vật thiên địa đều có tính giới hạn nhất định, Thời Không nhuyễn trùng này có thể xuyên qua thời không đã là vô cùng nghịch thiên rồi. Nếu như sức chiến đấu cũng vô cùng đáng sợ nữa thì quả thực là vô địch!
– Thời Không nhuyễn trùng, nếu như có thể nuôi được một đầu, sau này có đi ngang qua Hỗn Độn đại dương cũng sẽ không khó khăn nữa.
Theo sát sau lưng đám người Huyễn Cách thống lĩnh. Trong lòng Nhiếp Vân suy nghĩ lung tung, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Một đạo kiếm mang lặng lẽ không một tiếng động bắn ra, nhẹ nhàng rạch một cái trên thi thể to lớn của đầu nhuyễn trùng này. Một viên thịt lớn bằng đầu ngón tay lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, bị hắn ném vào trong Nạp Vật thế giới.
Mặc dù chỉ là một cái thi thể, nhưng mà cũng có thể nghiên cứu một chút!
Vạn nhất có thể nuôi dưỡng được một con, sau này có ngang dọc Hỗn Độn đại dương cũng không cần cần phải phiền muộn nữa. Cho dù gặp phải cường giả Phong vương đuổi giết thì hắn cũng có thể ung dung mà chạy trốn.
– Đến rồi.
Mới vừa cất xong quả cầu thịt thì đã cảm thấy dưới chân rung chuyển một chút. Ngay sau đó hắn đã thấy ở phía cuối lối đi có một đạo ánh sáng chiếu sáng tới, giống như đã tiến vào một cái thế giới khác vậy.
Huyễn Cách thống lĩnh xoay đầu lại, bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo, hai cái lồng bảo hộ đã xuất hiện ở trên người Nhiếp Vân và Tĩnh Tâm.
Sưu.
Mọi người lập tức theo lối đi đi ra ngoài.