Cổ Ung nói.
– Là đã lâu không gặp, thần chi di tích, Nhiếp Vân hại ba tông chúng ta tổn thất nhiều cao thủ như thế, ngươi làm tông chủ cũng nên cho chúng ta câu trả lời chứ?
Tông chủ Đoạn Thiên Nhai Ứng Thiên Triệu hừ lạnh.
– Nhiếp Vân hại cao thủ ba tông các ngươi? Ứng tông chủ phát điên hay bị lừa đá? Mỗi người đều nhìn thấy là Phục Giang vương tử đại khai sát giới, tàn sát người ba tông các ngươi, liên quan gì tới Quy Khư Hải chúng ta chứ? Muốn đòi câu trả lời, ba tông các ngươi vây công đệ tử Quy Khư Hải chúng ta cũng nên trả lời thỏa đáng.
Có Nhiếp Vân làm chỗ dựa, khí thế của Cổ Ung không yếu chút nào.
– Ít ở đây nói lời vô dụng, Phục Giang vương tử bị Nhiếp Vân hàng phục là chuyện cả Kiền Huyết đại lục đều biết, ngươi ít ở đây giả vờ làm người vô tội.
– Hừ, đừng tưởng rằng Quy Khư Hải các ngươi có một Nhiếp Vân là có thể hung hăng càn quấy, nói thiệt cho ngươi biết, Nhiếp Vân chính mình tìm đường chết, đi chọc Kiền Huyết hoàng triều, hiện tại bản thân khó bảo toàn, có thể sống sót hay không còn chưa biết.
Đám người Thạch Dương cười lạnh.
– Có ý tứ gì?
Cổ Ung âm trầm quát lớn.
– Không có ý gì!
– Gây ai cũng được đi gây Kiền Huyết hoàng triều, nhất định diệt vong, Kiền Huyết hoàng triều đã hạ chiếu lệnh cho ba tông chúng ta, sau khi chuyện tam giới chiến trường kết thúc sẽ liên hợp vây công Quy Khư Hải, ha ha, đến lúc đó ta hi vọng ngươi có thể có thể cười được như hiện tại.
Trong mắt Giang Hào mang theo vui vẻ nghiền ngẫm, hắn nhìn Cổ Ung như nhìn người chết.
Tam giới chiến trường mở ra, bọn họ không động thủ với Cổ Ung nhưng vẫn phải dả kích khí thế và tin tưởng của đối phương, vẫn có thể đủ làm được.
– Liên hợp vây công Quy Khư Hải? Kiền Huyết hoàng triều có lá gan lớn như thế? Nếu quả thật làm như vậy, ta không ngại diệt chúng luôn.
Thời điểm đám người Giang Hào cảm thấy Quy Khư Hải sợ hãi thì nghe tiếng hừ lạnh, bọn họ cảm thấy hoa mắt và có bóng người xuất hiện.
– Nhiếp Vân?
Nhìn thấy bóng người này, sắc mặt ba đại tông chủ biến hóa, lúc này không quá mức bối rối.
Tuy thiếu niên trước mắt danh khí rất lớn nhưng đối với bọn họ mà nói là nói ngoa, không đáng tin tưởng, hơn nữa bọn họ lần này tới trong thuyền có hơn mười Thái Thượng trưởng lão, cũng không phải sợ hãi.
– Đa tạ ba đại tông chủ còn nhớ ta1
Nhiếp Vân cười khẽ, hắn đi lên phía trước một bước, áp lực vô hình đánh úp tới, lúc này ba tông chủ cùng bêến sắc.
– Nhiếp Vân, ngươi ít hung hăng càn quấy, tam giới chiến trường chính là nơi táng thân của ngươi.
Cảm nhận được áp bách, tông chủ Thập Thu Lĩnh Thạch Dương rống to một tiếng, gương mặt biến thành âm trầm.
– Có phải nơi táng thân của ta hay không còn chưa biết nhưng nếu ta gặp được thì các ngươi phải chết.
Chỉ nhìn sang đối phương, hai mắt Nhiếp Vân bắn ra kim quang sáng ngời.
Bị kim quang chiếu vào, sắc mặt Thạch Dương đỏ lên,
Đăng đăng đăng đăng!
Lui về phía sau vài bước, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ linh hồn trùng kích đơn giản đã làm hắn bị thương nặng.
– Việc này…
Sắc mặt Giang Hào, Ứng Thiên Triệu có chút khó coi.
Bọn họ biết thực lực Thạch Dương không kém mình bao nhiêu, bị đối phương liếc mắt nhìn đã trọng thương, bọn họ đi lên cũng không chiếm được chỗ tốt.
Xem ra Nhiếp Vân còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết!
– Muốn đối phó Quy Khư Hải, các ngươi cũng nên cân nhắc tốt hậu quả.
Sau khi làm tổn thương Thạch Dương, Nhiếp Vân quay đầu nhìn hai người Giang Hào.
– Ngươi không nên xằng bậy, tam giới chiến trường mở ra không cho phép giết người.
Giang Hào cố gắng trấn định.
– Ta sẽ không giết người nhưng giáo huấn các ngươi một chút vẫn được.
Nhiếp Vân mỉm cười.
Hiện tại giết những kẻ này nhất định sẽ làm A Dục Vương chú ý, được không bù mất, đến tam giới chiến trường, giết chóc tùy ý, cũng không cố kỵ nhiều như thế.
Trong tiếng cười, thân thể hắn bêến mất và hóa thành hư ảnh sau đó xuất hiện trước mặt Giang Hào, hắn nhìn đối phương.
– Không được làm ẩu, bằng không chúng ta không khách khí!
Thấy hắn đột ngột xuất hiện, các Thái Thượng trưởng lão trong khoang thuyền lao ra ngoài sau đó trợn mắt nhìn hắn.
Hơn mười Thái Thượng trưởng lão thực lực tông chủ đỉnh phong, liên hợp bố thành trận pháp mang theo khí thế cường đại, cường giả nửa bước chúa tể đụng phải cũng thúc thủ vô sách.