– Thành chủ đại nhân!
Người hầu nhìn thấy thành chủ đích thân tới vội vàng vẻ mặt cung kính nghênh đón, trong mắt mang theo sùng bái.
– Ân, tìm biệt viện cho ta! Càng lớn càng tốt!
Thành chủ khẽ nói.
– Vâng!
Người hầu liền vội vàng gật đầu, không chút do dự.
– Ai, chậm đã, chúng ta tới trước, phải tìm tiểu viện cho chúng ta trước, cũng càng lớn càng tốt!
Lạc Khuynh Thành nháy mắt với Nhiếp Vân, vẻ mặt vui vẻ, nàng nhìn người hầu và nói.
– Đi sang một bên!
Người hầu không nghĩ tới nàng lại nói chen vào lúc này, tức giận khoát tay chặn lại.
– Như thế nào?
Thành chủ muốn đi vào nghe nói như vậy liền cau mày.
– Bẩm thành chủ đại nhân, không có gì, mấy người vô lại quấy rối mà thôi, ta sẽ đuổi bọn họ đi.
Người hầu đã giật mình, vội vàng nói.
– Người vô lại?
Đôi mắt thành chủ nhìn sang Nhiếp Vân, hắn vừa nhìn một cái liền khiếp sợ run rẩy.
– Tại hạ thành chủ thành Đại Hóa An Phi, bái kiến Nhiếp Vân đại nhân!
Thành chủ vội vàng tiến lên một bước và quỳ xuống.
– Ah…
Đám người chung quanh như bị người ta bóp cổ, nhất là người hầu vừa rồi suýt nữa ngất xỉu.
Làm cái gì?
Thành chủ đại nhân trực tiếp quỳ xuống xưng hô Nhiếp Vân đại nhân? Chờ chút, Nhiếp Vân? Tại sao cái tên này quen thuộc như thế?
Ah? Chẳng lẽ là người đại náo Kiền Huyết hoàng triều, là Nhiếp Vân đại nhân có thể làm Kiền Huyết hoàng đế bất lực sao?
Người hầu như bị sét đánh, hắn cảm thấy ngực của mình bực bội muốn phun máu tươi.
Tại sao hắn dám nói người này là người vô lại?
Không riêng người hầu sắp điên lên, đám người chung quanh nhìn thấy cảnh như thế cũng có cảm giác nhu bị điên, bọn họ hít thở dồn dập.
Nhiếp Vân đại nhân? Thiệt giả?
Những ngày này biết Nhiếp Vân như mặt trời ban trưa, đây là nhân vật quét ngang cả Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, đừng nói bọn họ, cho dù hài tử ba tuổi đầu đường cũng có thể kêu ra, loại nhân vật này xuất hiện ở đây? Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới.
– Ngươi biết ta?
Không nghĩ tới thành chủ có thái độ này, Nhiếp Vân cảm thấy kinh ngạc.
Tuy mình không có ngụy trang nhưng chưa bao giờ thấy qua người này, hắn làm sao nhận ra?
– Tại hạ nhìn thấy lệnh truy nã của Kiền Huyết hoàng triều…
Thành chủ hơi xấu hổ.
– Ah!
Nhiếp Vân gật đầu.
Hắn làm ra động tĩnh lớn như thế tại Kiền Huyết hoàng triều, lệnh truy nã có giới thiệu kỹ càng, lúc này không có ngụy trang cho nên dễ dàng bị nhận ra.
– Ngươi muốn bắt ta trở về?
Nhiếp Vân hỏi.
– Ah… Không dám, có thể nhìn thấy Nhiếp Vân đại nhân là vinh hạnh của tại hạ, làm sao có thể bắt ngươi!
Thành chủ vội vàng lắc đầu.
– Ah? Ngươi làm thành chủ là do Kiền Huyết hoàng triều sắc phong a, chẳng lẻ không nghe lệnh hoàng triều?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Tuy Quy Khư Hải cường đại nhưng đang nằm trên địa bàn của Kiền Huyết hoàng triều, thành chủ này hẳn do hoàng triều sắc phong, nói như thế nào lại nói ra lời này?
– Tuy ta là người hoàng triều nhưng cũng là người Quy Khư Hải, nghe theo hiệu lệnh của Quy Khư Hải, đại nhân hiện tại là Quy Khư Hải Thái Thượng trưởng lão, ta làm sao dám bắt ngươi!
Thành chủ vội nói.
– Thái Thượng trưởng lão?
Nhiếp Vân nháy mắt, lần này tới phiên hắn kỳ quái, mình không phải là đệ tử hạch tâm sao? Tại sao lại biến thành Thái Thượng trưởng lão?
– Nhiếp Vân đại nhân đại náo Kiền Huyết hoàng thành uy chấn bát phương, danh khí truyền về Quy Khư Hải, cho nên trực tiếp trở thành Thái Thượng trưởng lão, nghe nói là trưởng lão hội nghị lập thành, cụ thể ta cũng không biết!
Thành chủ nói.