– Nguyệt Vũ, đây là chủ nhân của chúng ta, còn không mau nhận chủ thần phục?
Tháp chủ nói.
– Nhận chủ? Thần phục?
Tròng mắt Nguyệt Vũ như rơi ra ngoài.
– Ân, chúng ta cũng đã thần phục, ngươi cũng động thủ đi!
Trưởng lão quan hệ tốt với nàng lên tiếng.
– Việc này…
Nguyệt Vũ nhìn qua mọi người, nàng chớp mắt vài cái, biết rõ mọi người nói là thật, giờ mới hiểu rõ thiếu niên đáng sợ, nàng khổ sở và hiến tế linh hồn.
Ông!
Chỉ trong nháy mắt cũng nhận Nhiếp Vân làm chủ.
– Rất tốt, nếu các ngươi nhận ta làm chủ, ta cũng không dấu diếm nữa, ta ý định đi Kiền Huyết hoàng thành trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn!
Thấy mọi người đã nhận chủ, Nhiếp Vân cũng không hề che dấu, hắn nói rõ mục đích của mình.
Thu phục những người này, hắn tự có chỗ dùng, cho nên phải sớm nói mục đích ra, từ đó mới có thể an bài rất tốt, bằng không đến thời khắc mấu chốt, mọi người quá mức rung động không cách nào tiêu hóa, chỉ sẽ ảnh hưởng kế hoạch.
– Trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn?
Đám người tháp chủ nghe được chủ nhân nói thế, thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Kiền Huyết Long Ấn đại biểu ngọc tỷ của Kiền Huyết vương triều, đại biểu thân phận hoàng đế, muốn trộm lấy không khác gì nằm mơ.
– Nói là trộm, trên thực tế là đoạt, chỉ có thể thành công không thể thất bại!
Nhiếp Vân nói.
Kiền Huyết hoàng đế lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, tất nhiên sớm lĩnh ngộ thâu thiên đại đạo, long ấn bị hắn chưởng quản, muốn trộm đi là chuyện không thể hoàn thành, gây chuyện không tốt chỉ có thể cường đoạt.
Cướp đồ trong tay cường giả lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, trong hoàng cung còn có cường giả cấp chúa tể, độ khó to lớn có thể nghĩ.
Chính bởi vì đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, Nhiếp Vân mới quyết định thu những người này làm người hầu phối hợp với hắn.
– Đoạt…
Tất cả mọi người nghe tin tức này suýt khóc thét lên.
Ngươi xác định không có lầm?
Đi Kiền Huyết hoàng cung đoạt Kiền Huyết Long Ấn… Bọn họ nghĩ thế nào cũng không có cảm giác chân thật.
– Không cần ngạc nhiên, ta tự có biện pháp, Nguyệt Vũ, ngươi đi xem người hầu bên ngoài tháp lâm của ta còn đó hay không!
Thấy biểu lộ của mọi người, Nhiếp Vân cười cười nhìn về phía Nguyệt Vũ, phân phó một câu.
Hắn và Phục Giang vương tử đi dạo tháp lâm từng gặp mặt Nguyệt Vũ, nàng có thể nhận ra Phục Giang.
– Vâng!
Nghe theo mệnh lệnh, Nguyệt Vũ đi ra ngoài, qua một lúc đi vào.
– Bẩm chủ nhân, người hầu của ngươi… Không thấy, ta đã tìm cả tháp lâm nhưng không thấy tung tích.
– Vậy sao? Rất tốt!
Nhiếp Vân đứng dậy.
Thấy Nhiếp Vân không có ngạc nhiên lại cười cười, tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Người hầu của hắn biến mất, không có thất vọng ngược lại cao hứng, đã xảy ra chuyện gì?
– Người hầu của ta chính là Phục Giang vương tử của Kiền Huyết hoàng triều!
Nhiếp Vân giải thích.
– Phục Giang vương tử?
Đầu óc tất cả mọi người sắp nổ tung.
Vị chủ nhân này sắp nghịch thiên.
Chẳng những muốn cướp Kiền Huyết Long Ấn, không ngờ còn thu nhi tử của Kiền Huyết hoàng đế thành người hầu, rốt cuộc hắn muốn thế nào? Lại nói ngươi muốn cướp Kiền Huyết Long Ấn, hiện tại Phục Giang vương tử đào tẩu, tất nhiên sẽ truyền tin tức này ra ngoài, có lẽ phải sợ hãi mới được, tại sao phải cao hứng?
– Chủ nhân muốn Phục Giang vương tử mang tin tức cướp đoạt Long ấn truyền ra ngoài?
Tháp chủ hiểu ra đầu tiên.
– Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Tuy Phục Giang vương tử hiến tế linh hồn cho hắn nhưng hắn biết rõ người này cũng không đáng tin, bằng không sẽ không bảo đám người Huyền Thiền Vương cẩn thận, chỉ sợ tiến vào Lưu Ly Tháp là kế sách của hắn, Nhiếp Vân thuận theo tâm ý tiến vào tháp cao, linh hồn bị trận pháp ngăn cản cho nên hắn đào tẩu.