– Ngươi thành công rồi hả?
Tiêu Nhiên vừa xuất hiện nhìn nhìn chung quanh, con mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.
– Ân, may mắn mà thôi!
Nhiếp Vân cười gật đầu.
– Ngươi đã thành công, vậy ta cùng ngươi đi Cửu Tiên Thiên!
Tiêu Nhiên gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
– Kỳ thật, cho dù ngươi thành công, ta sợ đối phương cũng chưa hẳn đáp ứng điều kiện trước kia, tác dụng của Đạm Đài Lăng Nguyệt đối với toàn bộ Thiên Địa Lục Đạo thật sự quá lớn, nếu nàng có thể hoàn mỹ bổ Thiên Đạo, lại chế ước Tu La, sẽ trở nên vô cùng đơn giản!
– Ta biết rõ muốn bọn hắn đáp ứng rất khó, bất quá, không đi cố gắng làm sao có thể thành công? Sự tình đã làm đến một bước này, thì đi xem một chút đi, đánh bạc những đại năng Linh giới kia thành tín một chút!
Tiêu Nhiên nói, hắn làm sao không biết, sở dĩ kiên trì đi hoàn thành ba sự kiện này, trọng yếu nhất là vượt qua cửa ải của Lăng Nguyệt, để cho trong nội tâm nàng không sinh ra áy náy.
– Kỳ thật ta đã sớm nghĩ kỹ, nếu như đám người Đạm Đài Sang Vũ thức thời, để cho ta tiếp Nguyệt Nhi đi, chúng ta hoàn toàn có thể liên thủ đối phó Tu La Vương, bảo đảm Thiên Địa Lục Đạo không có sinh linh đồ thán, nhưng nếu đối phương không cảm thấy được, quyết cùng ta khó xử, ta cũng không phải Bồ Tát đất, tùy ý khi dễ!
Thân thể Nhiếp Vân thẳng tắp, ở dưới trời chiều để lộ ra gương mặt kiên nghị, nắm đấm siết chặt, chậm rãi nói, thanh âm kiên định như kim thạch, dù kinh nghiệm bao nhiêu mưa gió cũng tuyệt không sửa đổi.
Một đường chạy như bay, Nhiếp Vân không ngừng nghỉ rốt cục lần nữa trở lại Cửu Trọng Thiên.
Đạm Đài Sang Vũ nhắn nhủ ba sự kiện, triệt để hoàn thành!
Tuy trong đó đã trải qua vô số trắc trở, hơi không cẩn thận sẽ cửu tử nhất sinh, nhưng đã để cho thực lực của hắn có bay vọt về chất, rốt cục đạt tới đỉnh phong của Thiên Địa lục đạo.
Hô!
Không chút do dự, Nhiếp Vân nhấc chân đi vào Cửu Tiêu Cung.
– Rõ ràng có thể trở về, thằng này thực ngoài dự đoán mọi người…
– Trở về? Chẳng lẽ đã mang tới Lôi Đình chi châu?
Thấy Nhiếp Vân quả nhiên ở trong vòng một tháng xuất hiện, tuy trong nội tâm thập đại gia chủ đã nghĩ tới loại khả năng này, nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cao tăng Phật giới ích kỷ, theo bọn hắn từ nơi đó mang Lôi Đình chi châu về, quả thực là sự tình không thể nào.
– Đây là Lôi Đình chi châu!
Cổ tay của Nhiếp Vân khẽ đảo, một viên cầu tràn ngập Lôi Đình xuất hiện, không ngừng lóng lánh lấy hào quang kinh người.
– Quả nhiên lấy ra được?
– Nhiệm vụ như vậy cũng có thể hoàn thành, thằng này rốt cuộc là vận khí tốt, hay là quái thai?
Chứng kiến Lôi Đình chi châu, tất cả mọi người sững sờ, ngay sau đó nghị luận nhao nhao.
Trong nội tâm tin tưởng đối phương có thể mang tới là một việc, xác nhận thành công lại là một việc khác.
Thập đại gia chủ đều là người có kiến thức, biết rõ từ Bỉ Ngạn Lôi Vực mang Lôi Đình chi châu ra khó khăn như thế nào, thành công còn hoàn hảo không tổn hao gì trở về, thật không thể tưởng tượng.
– Đây là Lôi Đình chi châu, Đạm Đài Lăng Nguyệt đâu? Sao nàng không ở chỗ này?
Đưa Lôi Đình chi châu cho Đạm Đài Sang Vũ, Nhiếp Vân khẽ nói.
– Đạm Đài Lăng Nguyệt sẽ không qua, nàng phải hóa thân Thiên Đạo, cứu vớt vạn dân!
Thu Lôi Đình chi châu vào Nạp Vật đan điền, Đạm Đài Sang Vũ hất tay.
– Ngươi nói cái gì? Ngươi nói hoàn thành ba sự kiện này, sẽ để nàng tự do, không bức bách nàng hóa thân Thiên Đạo!
Sớm biết đối phương sẽ đùa nghịch quỷ kế, nhưng Nhiếp Vân không nghĩ tới sẽ thẳng thắng như thế, đầu óc thoáng một phát nổ tung.
– Súc sinh, ngươi tính toán ngon vậy sao, thật cho rằng chỉ bằng ngươi có thể đổi lấy Thiên Địa Lục Đạo hòa bình? Nằm mơ a, Đạm Đài Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo là sự thật không cách nào sửa đổi, cho dù hôm nay ngươi nói phá thiên cũng vô dụng!