– Không cần giả vờ với ta, muốn giả bộ như sợ hãi sau đó tìm cơ hội đánh lén ta, chiêu này của ngươi bị ta dùng chán rồi.
Nhiếp Vân lắc đầu.
Thân là đệ tử thập đại gia tộc, lại là cường giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong, hắn chắc chắn phải trải qua nhiều sinh tử, nếu như chỉ nhìn thấy đồng bạn bị người ta giết chết đã sợ hãi thành như vậy, không cần nghĩ nhất định là giả.
Chút xiếc giả vờ đó lừa kẻ khác còn được, muốn lừa gạt hắn thì không có cửa đâu.
– Nếu ngươi nhìn ra thì ta không giả vờ nữa, ta là người của Đoan Mộc gia tộc, ngươi dám động thủ với ta nhất định sẽ bị cả gia tộc chúng ta đuổi giết, không có khả năng đào thoát.
Thấy bị nhìn ra, Đoan Mộc Trường Cung không ngụy trang mà hừ lạnh một tiếng
– Như vậy ta đồng ý chia đều bảo vật nơi đây với ngươi, cũng có thể không truyền việc ngươi đắc tội ta ra ngoài, chúng ta hoàn toàn có thể liên thủ, cộng đồng hưởng dụng thành quả, như thế nào?
– Ngươi đang nằm mơ sao?
Nghe đối phương nói thế, Nhiếp Vân giận quá hóa cười.
Đầu óc của gia hỏa này nhất định có vấn đề, hắn còn không nhìn ra tình cảnh của bản thân.
Chính mình không sợ hai người bọn chúng liên thủ công kích, làm sao có thể chia dều bảo vật với hắn?
– Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta? Hừ, Đoan Mộc Trường Cung ta được xưng đại năng chuyển thế, tự nhiên có thủ pháp bảo hộ tính mạng nhất định, nếu như ngươi thật bức ta vào đường cùng, ta dám cam đoan tất cả mọi người không sống khá giả, cho dù chết cũng kéo ngươi làm đệm lưng.
Sắc mặt Đoan Mộc Trường Cung âm trầm.
– Nói nhảm nhiều quá, chết đi!
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, hắn thúc dục lực lượng gấp hai mươi lăm lần đánh tới.
Ầm ầm!
Quyền kình khủng bố đánh tới mang theo lực lượng làm cho người ta khủng hoảng, lực lượng này còn mạnh hơn lực lượng đánh chết Kiếp Tân Tu La không ít.
– Đây là ngươi bức ta! Thạch Trung Huyền, đi ra cho ta!
Thấy Nhiếp Vân tấn công hung mãnh như vậy, Đoan Mộc Trường Cung biết rõ không cách nào ngăn cản, trong mắt của hắn mang theo hào quang hung ác, đột nhiên hắn lấy ngọc bài ra và bóp nát.
Ầm ầm!
Bầu trời xuất hiện lịnh khí hội tụ cực lớn, một bàn tay trống rỗng xuất hiện giữa hai người.
Bàn tay yêu khí um tùm, ngay sau đó có tiếng cười hung ác vang lên. vừa nhìn đã biết là bàn tay của yêu nhân cường đại.
– Hắc hắc, Đoan Mộc Trường Cung, rốt cuộc ngươi cũng nhờ ta, chẳng lẽ gặp được Độc Cô Tiếu?
Bàn tay như xuyên qua hư không, cũng không có thân hình nhưng âm thanh truyền vào trong nơi đây rõ ràng.
– Thạch Trung Huyền? Chẳng lẽ là một trong tứ quỷ Độc Đầu Quỷ Thạch Trung Huyền?
Đôi mắt Nhiếp Vân nheo lại.
Không nghĩ tới oan Mộc Trường Cung chẳng những liên minh với Tu La, hơn nữa còn cấu kết với Thạch Trung Huyền tiếng xấu lan xa.
Yêu nhân tứ quỷ có thể đạt được danh khí lớn như vậy cũng không phải hư danh, tuyệt đối có thực lực tương xứng, bằng không đã sớm bị người ta đánh chết rồi.
Lúc này cũng không phải chân thân của hắn xuất hiện, mà là thông qua một bàn tay tới nơi đây, đã biết rõ người này tuyệt đối có được tực lực Kim Tiên nhưng không phải hắn hiện tại có thể chống lại được.
– Thu!
Trong nháy mắt gặp tình huống như thế này, Nhiếp Vân cũng không đi quả Đoan Mộc Trường Cung, bàn tay hắn hơi thay đổi, âm dương luân chuẩn và nắm lấy rất nhiều tinh thần tinh hạch trước mặt.
Đầu tiên phải thu bảo bối vào trong tay rồi nói sau.
Rầm rầm!
Lần này hắn phản ứng cực nhanh, phối hợp thiên phú thiên thủ sư, động tác tấn mãnh, chỉ trong nháy mắt đã thu sạch tinh hạch vào trong đan điền.
– Đáng giận, đây là của ta! Dám đụng vào đồ của ta, chết đi!
Bàn tay Thạch Trung Huyền phát hiện động tác của Nhiếp Vân cho nên tức giận gào to, cánh tay luân chuyển và đánh thẳng về phía trước.
– Chết!
Vào thời khắc này Đoan Mộc Trường Cung cũng cho rằng đạt được cơ hội cho nên ra tay.
Hai đại cao thủ liên hợp, cả gian phòng bị lực lượng cường đại ảnh hường sắp sụp đổ.