Vừa mới che dấu thân thể xong thì cách đó không xa có một đạo quang mang lập loè, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chính là đầu lĩnh Độc Cô Tiếu của mọi người.
Lúc này Độc Cô Tiếu nghi hoặc nhìn thoáng qua về phía Nhiếp Vân ẩn thân, tinh thần lực quét qua một lúc cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, lúc này hắn mới quay đầu đi. Phương hướng chính là phía hai người Hiên Viên Triêu Tinh rời đi.
– Hừ!
Thấp giọng hừ lạnh, Độc Cô Tiếu đuổi tới.
– Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau! Tuy rằng Độc Cô Tiếu này thoạt nhìn hào khí ngất trời, bảo thủ, xem ra cũng không phải là nhân vật đơn giản!
Nhìn thấy một màn trước mắt, Nhiếp Vân có chút hiểu ra.
Khó trách vừa rồi Độc Cô Tiếu đề nghị mọi người nên phân tán, xem ra hắn đã sớm nhìn ra suy nghĩ của Hiên Viên Triêu Tinh, muốn chim sẻ núp đằng sau, ngư ông đắc lợi!
Đợi Độc Cô Tiếu đi một hồi, sau lưng cũng không có Mị Hân Nhi, xem ra nữ nhân này đã sớm bị tiểu tử này vứt bỏ, cho nên không có theo kịp.
– Khó trách không muốn đi cùng mọi người. Quả thực mỗi người đều có mục đích riêng a…
Thấy phía sau không còn bóng người, lúc này Nhiếp Vân mới lặng lẽ đi theo, trong lòng cảm khái không thôi.
Khi tìm kiếm bảo tàng, tốt nhất không nên tạo thành tổ đội với người không quen biết, bằng không khi đó có chết cũng không biết chết như thế nào, đây là ví dụ không ngờ nhất.
Đương nhiên, bọn hắn cứ tranh đoạt là được, Nhiếp Vân hoàn toàn có thể lặng lẽ đi theo sau, lại mượn cơ hội lợi dụng một phen.
Một đường ẩn thân đi về phía trước, đi được chừng nửa canh giờ, quả nhiên Nhiếp Vân nhìn thấy một sào huyệt cực lớn vắt ngang trong hư không.
Sào huyệt này tuy rằng cực lớn thế nhưng lại ẩn giấu cũng vô tốt, nếu như không phải cẩn thận tìm kiếm, cho dù đi tới trước mặt cũng không phát hiện ra được.
Tìm một chỗ ẩn nấp tốt, Nhiếp Vân lặng lẽ vận chuyển thiên nhãn.
Rất nhanh hắn đã phát hiện ra ba người Độc Cô Tiếu và Hiên Viên Triêu Tinh, Tống Ngọc ẩn nấp ở bên cạnh.
Lúc này Hiên Viên Triêu Tinh cũng không biết đằng sau còn có người ẩn nấp, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn vào trong sào huyệt quan giết, dường như muốn nhìn xem bên trong có mấy đầu Nghê Hư Thái Dương Thú, hai người bọn họ có thể đánh chết hay không.
Mà Độc Cô Tiếu ẩn nấp trong ngõ ngách, hít thở và trái tim dường như đều dừng lại, không có nhúc nhích, dường như định thừa dịp rối loạn mà ra tay.
– Ta xem trước một chút!
Thấy ba người không nhúc nhích, Nhiếp Vân lặng lẽ vận chuyển thiên nhãn, nhìn vào bên trong sào huyệt.
– Có ba đầu Nghê Hư Thái Dương Thú…
Sào huyệt căn bản không che dấu được thiên nhãn, Nhiếp Vân rất nhanh đã nhìn rõ tình huống ở bên trong.
Bên trong ngoại trừ đầu Nghê Hư Thái Dương thú bị thương kia không ngờ còn có hai đầu khác. Hơn nữa, hai đầu này lực lượng bành trướng nhộn nhạo, khí tức hùng hậu cường đại, không ngờ đều là yêu thú cấp bậc Kim Tiên!
Yêu thú bởi vì thân thể cực lớn, sức chiến đấu của bản thân tựu viễn siêu thường nhân, yêu thú Kim Tiên cảnh, chỉ sợ cho dù là thiên tài như Tống Ngọc, Hiên Viên Triêu Tinh, muốn trong thời gian ngắn chiến thắng, cũng không phải là một chuyện đơn giản.
– Nhìn xem bên trong có vật gì tốt… Ách, quả thực thứ tốt quá nhiều!
Ánh mắt vượt qua ba đầu yêu thú, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua bên trong sào huyệt, một chút, chỉ là hắn ngay lập tức không nhịn được mà hít thở dồn dập.
Không hổ là sào huyệt của yêu thú Kim Tiên, bảo bối bên trong thật sự quá nhiều a.
Tính riêng tiên thạch tuyệt phẩm dùng để tu luyện đã có một đống, các loại tinh hạch, yêu hạch nhiều vô số kể, có mấy trăm khỏa nhiều.
Mạnh được yếu thua, xem ra ba đầu Nghê Hư Thái Dương thú ở chỗ này cũng giết không ít yêu thú khác.