– Ngươi hoặc là giết chết toàn bộ người Di Thần Tông chúng ta, hoặc là để cho chúng ta đi!
Di Hoa cười lạnh.
– Ngươi cho rằng ta không dám?
Không nghĩ tới đối phương dùng loại phương pháp này uy hiếp, Nhiếp Vân giận quá thành cười.
Nhiều người như vậy cũng giết, diệt sát toàn bộ một tông môn với hắn mà nói, cũng không có gì lớn.
– Ngươi đương nhiên dám, nhưng ta thân là Di Thần Tông tông chủ, cũng có quyền quyết định Di Thần Tông đi hay lưu, muốn giết cứ giết, Di Thần Tông chúng ta tuyệt không có thế hệ sợ chết!
Di Hoa cất cao giọng nói.
– Thân là Di Thần Tông tông chủ có thể quyết định Di Thần Tông đi hay lưu? Đây là ngươi nói?
Nhiếp Vân nở nụ cười.
– Đương nhiên!
Di Hoa không biết hắn hỏi cái này có ý tứ gì, hừ lạnh.
– Đã như vầy, mọi người Di Thần Tông nghe lệnh, hiện tại Nhiếp Vân ta là tông chủ của các ngươi, từ hôm nay trở đi Di Thần Tông gia nhập Hóa Vân tông!
Nhiếp Vân nói.
– Ngươi? Di Thần Tông tông chủ? Ha ha, ngươi muốn làm tông chủ muốn điên rồi a? Ta còn chưa có chết!
Di Hoa cười lạnh.
Không chỉ hắn cười, những người khác cũng sững sờ, không biết Nhiếp Vân huyên náo cái gì.
– Ngươi hoàn toàn chính xác không chết, nhưng thân là tông chủ, phải có được Chưởng Giáo ấn, ta hỏi ngươi, Chưởng Giáo ấn của ngươi đâu?
Nhiếp Vân nói.
– Chưởng Giáo ấn?
Sắc mặt Di Hoa thoáng một phát thay đổi, nhớ tới lúc thiếu niên chiến đấu thi triển ra bàn tay màu xích kim, đột nhiên hiểu được.
– Chẳng lẽ là ngươi?
– Đúng vậy, ta đã luyện hóa được Di Thần Tông Chưởng Giáo ấn, bây giờ là chưởng giáo của Di Thần Tông!
Bàn tay Nhiếp Vân run lên, một Chưởng Giáo ấn lơ lửng ở trên không trung tản mát ra uy áp cường đại, nhìn quanh một vòng, thanh âm lạnh lùng vang lên.
– Nhiếp Vân ta phụng thiên làm việc, cầm trong tay Chưởng Giáo ấn của tám đại tông môn, các ngươi… Ai dám không phục?
Thanh âm của Nhiếp Vân không lớn, lại mang theo khí chất cùng uy nghiêm làm cho người không dám nhìn thẳng, phảng phất như Đế Vương cao cao tại thượng, nương theo thanh âm chấm dứt, bảy Chưởng Giáo ấn khác cũng đồng thời bay ra.
Tám Chưởng Giáo ấn song song bay lên không trung, từng cái như Thái sơn, đại biểu cho lực lượng cùng ý niệm của một tông môn, để cho người từ sâu trong nội tâm sinh ra một cổ cảm giác gầy yếu, không cách nào ngăn cản.
– Phụng thiên làm việc, cầm trong tay Chưởng Giáo ấn của tám đại tông môn…
– Hắn làm sao có thể một người luyện hóa Chưởng Giáo ấn của tám đại tông môn? Chẳng lẽ có được tám loại thiên phú bất đồng?
– Cái này là Thiên Ý, Thiên Ý không thể trái… Thật đáng sợ…
– Đồng thời luyện hóa tám Chưởng Giáo ấn, năm đó Võ Đạo sư cũng không hoàn thành chuyện này, không nghĩ tới hắn vậy mà hoàn thành…
Chứng kiến không trung bát đại Chưởng Giáo ấn không ngừng tản mát ra uy nghiêm, toàn bộ Lăng Tiêu đỉnh yên tĩnh giống như chết, sau đó bộc phát ra thanh âm như thủy triều.
Một người đồng thời luyện hóa bát đại Chưởng Giáo ấn thật sự quá nghịch thiên, nghịch thiên đến khó có thể tưởng tượng!
Tất cả mọi người cho là hắn chỉ luyện hóa được bảy Chưởng Giáo ấn, không nghĩ tới sớm đã luyện hóa được Chưởng Giáo ấn của Di Thần Tông.
Bát đại Chưởng Giáo ấn, đại biểu cho quyền lực của tám đại tông môn, một người cầm trong tay tám cái, là sự tình chưa từng có qua trong lịch sử của Phù Thiên đại lục.
Tu luyện tới cảnh giới nhất định, sẽ đối với thiên địa tự nhiên sinh ra một loại sợ hãi, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiên Đạo thệ ngôn có lực uy hiếp với tu luyện giả.
Hắn một người luyện hóa bát đại Chưởng Giáo ấn, nếu như không phải Thượng Thiên bày mưu đặt kế, căn bản không có khả năng hoàn thành!