– Tông chủ là ai chứ? Siêu cấp thiên tài, tông chủ chưa từng khiến cho chúng ta thất vọng. Yên tâm đi, chắc chắn người sẽ không có việc gì đâu.
Hắc y trưởng lão cười nói.
– Đúng vậy, tông chủ trước đó đã từng tới Hóa Vân tông, có thể đã sớm biết loại cục diện này, có lẽ người đang lặng lẽ bố trí a!
Lam Y trưởng lão cũng tự tin nói.
– Lam Y trưởng lão nói rất đúng, tông chủ là người dùng mưu sau đó mới hành động. Nhất định tất cả đều nằm trong sự khống chế của người. Hiện tại còn chưa có xuất hiện, cũng không phải là người đã xảy ra chuyện, mà có lẽ đã xuất hiện, còn bố trí a.
Diệp Kiếm Tinh bên cạnh cười nói.
Dựa theo đạo lý mà nói, loại đệ tử hạch tâm như Diệp Kiếm Tinh không có tư cách đứng chung một chỗ với Vô Thượng trưởng lão, nhưng mà tứ đại trưởng lão Hồng, Hoàng, Lam, Hắc lại biết rõ. Người này là bằng hữu với tông chủ, cũng đã đề cao địa vị của hắn. Cho nên lời nói và hành động của hắn như vậy cũng không sai.
– Diệp Kiếm Tinh sư huynh nói rất đúng, chúng ta có lòng tin đối với tông chủ!
– Tông chủ là người lợi hại nhất Phù Thiên đại lục, có dù có chuyện khó khăn tới đâu cũng có biện pháp!
– Tông chủ chưa từng khiến cho chúng ta thất vọng, nhất định người có thể dùng lực lượng một người ngăn cơn sóng dữ a!
Đệ tử Kiếm Thần tông từ khi nhìn thấy Nhiếp Vân ở trong Kiếm Thần điện đại triển thần uy đã triệt để thần phục đối với hắn, trong thanh âm mang vẻ sùng bái mù quáng và tín nhiệm.
– Dùng mưu xong mới hành động, ngăn cơn sóng dữ, có lòng tin…
Nghe thấy Diệp Kiếm Tinh và rất nhiều đệ tử đánh giá về mình như vậy, Nhiếp Vân cười khổ một tiếng.
Bọn hắn đã đánh giá hắn đủ cao a. Sở dĩ hắn không có xuất hiện, không phải đang bố cục mà là bị nhốt trong bi lâm. Đồng thời cũng không biết động tác của tám đại tông môn lại nhanh như vậy.
– Sức ảnh hưởng của ngươi rất lớn a!
Đang cười khổ thì chợt nghe Đạm Đài Lăng Nguyệt bên cạnh vừa cười vừa nói.
Biết rõ hắn là Nhiếp Vân cho nên nàng cũng biết thân phận cụ thể của hắn.
– Được rồi, nàng đừng cười nhạo ta nữa! Chúng ta nhanh đi về phía Hóa Vân tông a!
Lắc đầu, Nhiếp Vân lôi kéo Đạm Đài Lăng Nguyệt, đi qua đám người Kiếm Thần tông, dọc theo vách tường của Lăng Tiêu đỉnh, rất nhanh đã đi tới sau lưng đám người Hóa Vân tông.
Tìm một nơi không có người nào chú ý, lúc này hắn mới lặng lẽ triệt bỏ Ẩn nấp chi khí, chậm rãi hiện lên. May mà người trong đại điện cơ hồ đều bị chiến đấu trong điện hấp dẫn. Cũng không có người nào nhìn thấy hai người bọn họ đột nhiên xuất hiện.
– Ài, minh chủ đi đâu chứ? Sao vẫn còn chưa trở lại!
– Nếu như minh chủ trở về, nhất định sẽ có thể giải quyết cục diện trước mắt!
– Minh chủ chỉ là Nạp Hư cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ có thể hóa giải nguy cơ mà Vô Thượng trưởng lão Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đều cũng không thể hóa giải hay sao?
– Chuyện này khó mà nói được, đối với minh chủ ta chỉ có thể sử dụng bốn chữ để hình dung!
– Đó là bốn chữ gì?
– Thâm bất khả trắc!
– Thâm bất khả trắc? Không sai, minh chủ quả thực là thâm bất khả trắc, nếu như người xuất hiện, nhất định sẽ có biện pháp a.
Vừa cùng với Đạm Đài Lăng Nguyệt đi tới sau lưng đám người Hóa Vân tông thì chợt nge một đám người nhỏ giọng nói thầm. Chỉ thấy ở phía trước hai người chính là đám người Phong Vân minh.
Quả thực là xảo hợp, vừa rồi đi ngang qua chỗ Kiếm Thần tông, hiện tại đi ngang qua chỗ Phong Vân minh, hơn nữa hai nhóm người này đều có tín nhiệm khó hiểu với hắn.
Thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ cười, Nhiếp Vân biết rõ có giải thích cũng vô dụng cho nên cũng không nói thêm gì mà quay đầu nhìn về phía đám người Phong Vân minh.