Ra khỏi Tàng Bảo Các, Nhiếp Vân cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng một câu.
– Đi ra ngoài? Được!
Vũ Huân trưởng lão nhớ kĩ lời nói của Hạ Tuyền cho nên cũng không ngăn cản mà chỉ gật gật đầu.
– Đa tạ!
Nhiếp Vân cảm kích gật đầu, thân ảnh lóe lên, trong mấy tức đã ra khỏi Thiên ngoại thiên.
Một lần nữa trở lại Phù Thiên đại lục, bàn tay xé rách không gian, mục tiêu trực chỉ phương hướng Kiếm Thần tông.
Khi tới hắn phải ngồi Truyền Tống Trận hơn mười ngày mới tới đây được. Hiện tại tu vi tấn cấp, bằng vào lực lượng xé rách không gian tiến lên, tốc độ cực nhanh, không đến một giờ, đã nhìn thấy sơn môn nguy nga cao lớn của Kiếm Thần tông xuất hiện ở trước mặt.
– Khung Thiên Tử Tiêu đại trận? Thật sự là thủ bút lớn a.
Đáp xuống trước mặt sơn môn, nhìn một vòng, hai mắt Nhiếp Vân híp lại.
Chỉ thấy chung quanh sơn môn Kiếm Thần tông bị người ta dùng thủ pháp bố trí ra Khung Thiên Tử Tiêu đại trận. Vắt ngang vạn dặm, linh khí nồng đậm, dày đặc nhộn nhạo không ngừng. Đem trọn tông môn bao phủ vào bên trong.
Khung Thiên Tử Tiêu đại trận, tuy rằng so ra kém đại trận hộ tông của Kiếm Thần tông. Thế nhưng cũng không yếu, một khi hoàn toàn vận chuyển, một khi cường giả Nạp Hư cảnh đụng vào, sẽ kích động, tạo ra năng lượng rung động, phát ra công kích tuyệt sát, uy mãnh vô cùng.
Cho dù không thể đánh chết cường giả Nạp Hư cảnh, thế nhưng chỉ cần khiến cho trận pháp tạo thành phản ứng dây chuyền, người chủ trì trận pháp sẽ phát giác ra. Triệt để vây khốn người nọ.
Ở chung quanh Kiếm Thần tông tốn một cái giá lớn bố trí ra loại trận pháp này, xem ra đối phương sợ có cá lọt lưới đào tẩu. Hoặc là căn bản muốn đối phó với hắn!
Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân bay thẳng về phía sơn môn.
– Người nào?
Thân thể vừa mới va chạm với trận pháp thì đã vang vọng tiếng nổ, bốn đệ tử mặc lam bào xuất hiện.
– Trọng địa Kiếm Thần tông, không được xông loạn.
– Không không cần biết ngươi là ai, lập tức trở về cho ta.
Toàn bộ bốn người tay đều cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân. Dường như chỉ cần hắn dám xông vào thì họ sẽ lập tức động thủ, không lưu tình chút nào.
Bốn đệ tử này đều có thực lực Thiên Kiều Cảnh, trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm chỉ sợ cũng coi như là gần top đầu. Chỉ có điều thời gian Nhiếp Vân ở tỏng Kiếm Thần tông không dài cho nên bọn họ cũng không nhận ra.
– Hừ!
Nhiếp Vân biết bên ngoài tông môn đều bị người ta bố trí đại trận, nhất định là nguy cơ vô cùng. Hắn cũng lười được nói nhảm, bàn tay lật một phen, một cái ngọc ấn đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Chưởng giáo ấn!
Hiện tại nói gì cũng vô dụng, thứ này là thứ có thể đại biểu thân phận nhất.
– Chưởng giáo ấn?
Nhìn thấy ngọc ấn, bốn đệ tử chấn động, từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ kinh ngạc. Bất quá, bọn hắn cũng không trực tiếp tránh ra mà trong ánh mắt mang theo vẻ quỷ dị, dường như đang tiến hành trao đổi nào đó trong tối.
– Hừ, chưởng giáo ấn này của ngươi chúng ta cũng không xác định có phải là thật hay không, hiện tại người giả mạo rất nhiều a!
Người đệ tử dẫn đầu cao giọng nói.
– Không xác định là thật?
Ngữ khí của Nhiếp Vân thoáng cái trở nên rét lạnh.
Cho dù chưởng giáo ấn không có bị luyện hóa, nhưng mà trong đó ẩn chứa nội tình và lực lượng tông môn. Cũng không phải là thứ mà bất luận pháp bảo nào có thể bắt chước được. Bên trong ký thác toàn bộ tinh thần và tín ngưỡng của tông môn. Chỉ cần không có ý đồ, liếc mắt là có thể nhận ra. Tên đệ tử này lại còn nói không xác định được là thật. Đủ để thấy được bốn người này hẳn không phải là đệ tử Kiếm Thần tông.