Đối với người khác mà nói, đây là số tài phú rất lớn, nhưng mà đối với hắn lại không đáng kể chút nào. Chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
– Được rồi, vào đi thôi. Chờ lát nữa các ngươi sẽ được truyền tống.
Tiếp nhận linh thạch, đệ tử phụ trách kiểm tra của Nguyên Tâm tông cẩn thận kiểm tra lại một lần, cũng không có phát hiện ra điều gì không ổn mới mở miệng nói một tiếng.
Thiên phú ngụy trang sư của Nhiếp Vân ngay cả cường giả Lĩnh vực cảnh đỉnh phong cũng không thể nhìn ra sơ hở chứ đừng nói là những đệ tử bình thường này. Muốn lừa gạt thực sự quá đơn giản.
Đứng trên Truyền tống trận, chờ một lát, ước chừng gom đủ hơn chục người thì đệ tử phụ trách mới dừng kiểm tra, lại bảo mọi người chuẩn bị một chút rồi mới bất đầu truyền tống.
– Chờ một chút, tạm thời kiểm tra.
Đột nhiên có mấy đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một lão giả đi đầu khí tức trầm ổn mang theo lực lượng khiến cho người ta rung động.
Cường giả Lĩnh vực cảnh hậu kỳ của Nguyên Tâm tông.
– Kiểm tra một chút xem có người nào đó hỗn loạn rời khỏi thành hay không. Hiện tại ta sẽ dùng Biện thực kính lần lượt chiếu vào các ngươi một lần, không nên phản kháng.
Lão giả lấy ra từ trong lòng một cái gương, lớn tiếng nói.
– Hỏng bét, sao lúc này lại có tạm thời kiểm tra chứ? Ta quá xui xẻo a.
Nhìn thấy trưởng lão Nguyên Tâm tông này đột nhiên xuất ra Biện thực kính, Nhiếp Vân bất đắc dĩ không thôi.
Thực sự là sợ cái gì cái đó tới, vận khí của hắn cũng quá xui xẻo.
Không có Biện thực kính, bằng vào thiên phú ngụy trang sư của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn ra sơ hở. Trong nháy mắt có thể rời khỏi nơi này, đến nơi khác. Hiện tại có thứ này, một khi lòi đuôi sẽ rất phiền toái.
Làm sao bây giờ?
– Mấy người các ngươi lần lượt đi tới, chỉ cần để Biện thực kính chiếu qua, một khi không có vấn đề là có thể đi.
Trưởng lão Nguyên Tâm tông cao giọng nói.
– Vâng.
Những người khác trong lòng không có ván đề, đương nhiên nghe được lời nói này đều nhanh chóng đi qua Biện thực kính. Quang mang chiếu qua, không có ngụy trang thì căn bản không có vấn đề.
– Tới phiên ngươi, nhanh đi tới.
Rất nhanh, những người khác đã chiếu qua một lần, đều không có vấn đề gì, trưởng lão Nguyên Tâm tông này mới chỉ về phía Nhiếp Vân.
– Vâng.
Nhiếp Vân thấy đối phương chỉ tới, biết rõ không có cách nào đào tẩu cho nên vừa mới đi tới trước mặt lão giả này thì đột nhiên chỉ về phía sau hắn, nói:
– Ồ? Là Nguyên Cương trưởng lão, sao ngươi lại tới đây? Đã lâu không gặp nha…
– Nguyên Cương trưởng lão?
Nghe thấy trung niên này hô vậy, vị trưởng lão Nguyên Tâm tông này sững sờ, vội vàng quay đầu lại. Đầu còn chưa xoay ra chỗ khác thì đã lập tức ý thức được mình mắc lừa.
Nguyên Cương trưởng lão coi như là phản đồ của tông môn, sao một dong binh bình thường có thể quen biết chứ?
Xem ra tên dong binh này nhất định có vấn đề…
Vội vàng quay đầu lại lần nữa, tuy rằng còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì hắn đã nhìn thấy một đạo kiếm quang đâm về phía mình.
Đạo kiếm quang này mang theo sự ấm áp của mùa xuân, giống như gió xuân thổi qua, tuyết đọng trên mặt đất tan đi, khắp nơi đều là sinh cơ, mà đồng thời khắp nơi cũng là sát chiêu.
Kiếm thuật, xuân hồi đại địa.
Nhiếp Vân biết rõ hiện tại chỉ có thể đào tẩu, tay trái hắn khảm nạm linh thạch vào trên Truyền tống trận, khởi động Truyền tống trận. Tay phải thì đánh ra một kiếm, vừa ra tay đã thi triển tuyệt chiêu lợi hại nhất.
Tên trưởng lão trước mắt này chính là cường giả Lĩnh vực cảnh hậu kỳ, thực lực của hắn cho dù có tăng thêm lần nữa cũng không phải là đối thủ. Phải dùng thủ đoạn công kích mạnh nhất, chỉ cần ngăn cản một lát, trận pháp truyền tống thì
hắn sẽ không phải sợ nữa.