Những người này bị trận pháp quấy chết, đại biểu khí tức tiềm lực không thể tiến vào trên người Nhiếp Vân, mà hướng phương xa bay đi, chỉ chốc lát liền hoàn toàn biến mất.
– Xem ra chỉ có mình giết chết, mới có thể hấp thu tiềm lực, bằng không, tiềm lực sẽ bay đi!
Nhìn thấy loại tình huống này, Nhiếp Vân hiểu được.
– Hiện tại tiến vào Linh Tê Thiên Cung rồi, câu thông Linh Tê Tuyền một chút xem, nhìn hắn có lời gì muốn nói!
Lại tiếp tục đi một hồi, đột nhiên Nhiếp Vân nhớ ra cái gì đó, trong lòng vừa động, bàn tay khẽ lật, một giọt Linh Tê Tuyền Thủy xuất hiện ở lòng bàn tay, lóe ra quang mang trong suốt.
Nước suối vừa xuất hiện thật giống như tiến nhập cơ thể mẹ, từ sâu trong nội tâm dâng lên thái độ nhảy nhót vui mừng, thật giống như nơi này mới là nhà của nó.
– Thuần Thú khí, câu thông!
Trong lòng vừa động, Thuần Thú khí đánh vào giọt nước suối.
– Ngươi đã đến rồi? Mau tới tìm ta!
Mới vừa câu thông nước suối, thanh âm phong cách cổ xưa kia lại vang lên, trong giọng nói để lộ ra lo lắng.
– Ngươi ở địa phương nào?
Nhiếp Vân hỏi.
– Ta ở trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi đi theo lộ tuyến ta cho ngươi biết, có thể nhìn thấy, nhanh lại đây. Ta sẽ truyền thừa cho ngươi hết thảy. Làm cho ngươi cùng ta trăm phần trăm phù hợp, mới có thể trở thành chúa tể Cổ Thành!
Trong thanh âm tràn đầy hấp dẫn, trầm thấp từ tính, làm cho người ta hỗn loạn, bất tri bất giác đi về phía trước.
– Ân? Không đúng!
Chỉ đi hai bước, Nhiếp Vân liền giựt mình tỉnh lại.
Nếu như không có thiên phú Thiên Nhãn mà nói, có thể thấy rõ tình hình phía trước, chỉ sợ lần này liền rơi vào trận pháp, tuy không bị quấy thành bụi phấn, nhưng nói vậy cũng sẽ không dễ chịu.
– Cái thanh âm này thậm chí có ý mê hoặc, xem ra Linh Tê Tuyền này chỉ sợ cũng không phải đồ tốt…
Nhiếp Vân sinh lòng cảnh giác.
Vừa rồi nếu không có linh hồn cường đại, lần này bất tử cũng phải lột da, sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, chính là bởi vì nghe xong lời nói của Linh Tê Tuyền.
Bởi vậy có thể thấy được, Linh Tê Tuyền này cũng không phải đồ tốt!
Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, nếu là đồ tốt, sao sử dụng bí pháp dời đi tiềm lực, chuyển dời chín phần mười tiềm lực đến nó!
Nhiếp Vân xem ra, phía trước khí tức đại biểu tiềm lực kia, hẳn là toàn bộ bị con suối hấp thu.
– Nhanh lên, sao ngươi không đi?
Thanh âm cổ xưa thấy Nhiếp Vân dừng lại, tựa hồ có chút sốt ruột, tiếp tục thúc giục.
– Trước ta là trận pháp, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn ta vào trận pháp?
Nhiếp Vân hừ lạnh.
– Ha hả, bị ngươi nhìn ra, tốt lắm, ngươi đã thông qua được khảo nghiệm của ta! Ta muốn tuyển chọn người thừa kế, phải thông minh, cơ trí, không bị tài vật làm mờ trí, có thể ở dưới tình huống như vậy phân biệt ra, chứng minh ý chí kiên định, đích xác có tư cách kế thừa truyền thừa của ta!
Thanh âm cổ xưa nghe được Nhiếp Vân nghi ngờ, cười ha hả, trong thanh âm để lộ ra hương vị sang sảng, khí tức âm nhu vừa rồi nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, thật giống như căn bản là hai người.
– Ngươi đến cùng ở đâu? Ta làm sao tìm ngươi?
Nhiếp Vân không để ý tới thanh âm chuyển biến, khẽ cười một tiếng hỏi.
– Đây là bản đồ của ta, ngươi dựa theo lộ tuyến đi, liền không có bất kỳ nguy hiểm nào!
Ầm vang!
Nhiếp Vân cảm thấy một cỗ ý niệm tiến vào trong óc, quả nhiên là một bản đồ, bên trong đánh dấu lộ tuyến cùng Mộ Liễu cho hoàn toàn giống nhau, không có bất kỳ khác biệt.