– Đương nhiên ta biết rõ tám đại tông môn. Sư phụ ta đã từng là vô thượng trưởng lão của Hóa Vân Tông, cũng nói rõ tất cả tình huống của đại lục Phù Thiên cho ta biết rồi.
Nhiếp Vân lại kéo da hổ.
Kiếp trước mình sống hơn ba trăm năm, gần hai trăm năm đều quanh quẩn trong đại lục Phù Thiên, đương nhiên hắn biết rõ lịch sử và chuyện của đại lục Phù Thiên, tự nhiên biết rõ chuyện tám đại tông môn, chỉ có điều chuyện này không thể nói ra, đành phải kéo da hổ kéo sư phụ ra ngoài.
– Hóa Vân Tông… Vô thượng trưởng lão?
Toàn thân Đồ Tân run rẩy.
Thân là người đại lục Phù Thiên, hắn biết rõ Hóa Vân chính là tông môn mạnh nhất đại lục, không có một trong, cho dù những năm qua tông chủ và mấy vị vô thượng trường lão thất tung cho nên có chút xuống dốc nhưng nội tình vẫn bày ra đó, tuyệt đối không thể khinh thường!
Có thể trở thành vô thượng trưởng lão của tông môn như vậy, thực lực nên mạnh bao nhiêu?
Vừa nghĩ tới cũng làm nội tâm người ta lạnh buốt.
Hơn nữa vô thượng trưởng lão chính là sư phụ của thiếu niên trước mắt? Như thế nào… Như thế nào thời điểm chấp hành nhiệm vụ hắn không biết tin tức này?
– Đương nhiên! Nếu như không nhờ sư phụ ta, ta làm sao có thể dễ dàng đạt được bảo tàng trong mộ thất Lạc Khúc, ta lại làm sao có thể còn trẻ như thế đạt tới cảnh giới Chí Tôn!
Dù sao kéo da hổ không cần tiền, Nhiếp Vân thuận miệng nói là được.
– Ah…
Nghe thiếu niên nói như vậy, Đồ Tân sững sờ sau đó nội tâm của hắn tin tưởng vài phần.
Không tới mười bảy tuổi đạt tới cấp bậc Chí Tôn, cho dù ở trong đại lục Phù Vân cũng hiếm thấy, huống chi tại nơi nhỏ như thế này, loại tình huống như vậy hắn nói không có sư phụ cường đại trợ giúp, đánh chết cũng không người nào tin tưởng.
– Sư phụ ngươi hắn… Hắn giúp các ngươi đạt được bảo tàng trong mộ Lạc Khúc?
Qua một hồi Đồ Tân nhớ tới cái gì, hắn biến sắc và hỏi thăm.
– Không sai, hắn đạt được bảo tàng nhưng không cần cái gì cả… Ah, không phải, hắn chỉ cần một thanh kiếm, ta không biết nó có cấp bậc gì, căn bản còn kém huyền ngọc kiếm của ta.
Nhiếp Vân nói.
– Muốn chuôi kiếm?
Đồng tử Đồ Tân co rụt lại.
– Ân, được rồi, nói với ngươi những chuyện này cũng vô dụng, nhanh nói cho ta biết phụ mẫu ta ở đâu, nói xong ta sẽ bỏ qua cho ngươi, bằng không thì ta có một trăm loại biện pháp làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.
Thấy tin tức mình nói dối làm cho kẻ này tin tưởng, sắc mặt Nhiếp Vân cố ý trầm xuống, hắn hừ lạnh uy hiếp.
– Giết ta đi! Ta sẽ không nói!
Đồ Tân hất đầu lên.
– Hắc Nham, ngươi dẫn hắn xuống trước đi, hảo hảo thu thập, hôm nay ta chiến đấu có điều ngộ ra, muốn bế quan tu luyện, hi vọng thời điểm xuất quan có thể nghe được tin tức mà ta muốn biết.
Tiện tay ném Đồ Tân về phía Hắc Nham gần đó, Nhiếp Vân nhắm mắt lại làm tư thái muốn tu luyện.
– Hắc hắc, theo ta đi!
Hắc Nham cười nói, bàn tay to lớn nắm lấy cổ Đồ Tân kéo đi như gà chết, Hắc Nham mang hắn ra bên ngoài, qua một lát sau lại có tiếng gào thét thê lương vang lên.
– May mắn con yêu thú chỉ tàn phá da thịt của ta, cũng không có làm bị thương nội tạng khí quan, nếu không hiện tại ta không thể động đậy.
Trong một cái lồng nhỏ, Đồ Tân nhìn sang Hắc Nham đang nằm ngủ cách đó không xa, sắc mặt âm trầm bất định.