Tổng giám đốc Huy, vợ anh có biết anh hai mặt vậy không?
Cố Gia Huy tách khỏi đoàn người, lỗi cô vào phòng làm việc, trực tiếp kéo cô vào lòng mình, ổn định ngồi vững trên đùi anh.
Hứa Minh Tâm có chút ngại ngùng, cô vốn dĩ chỉ muốn khoe khoang trước mặt anh một chút thôi, không ngờ anh lại còn cho mấy người trong hội đồng xem, một đám người toàn người tài giỏi như vậy, ai ai cũng rất thông minh, nhìn vậy thôi chứ chắc sau lưng ai cũng cười đến rụng răng mất. “Cố Gia Huy, anh không thể khiêm tốn một chút à? Anh làm như vậy em thấy mất mặt quá đi.”
“Mất mặt cái gì, vợ anh giỏi thế này còn không được phép cho người khác biết à? Lẽ nào anh phải cất giấu đi khen một mình. “Giỏi chỗ nào chứ? Kẻ lơ mơ được chút lợi mà thôi.” Cô liếm liếm đôi môi. “Trong mắt em, anh có giỏi không?” Cố Gia Huy cười hỏi. “Anh đương nhiên là lợi hại rồi? Chuyện này còn cần em phải nói sao? Cả hai tập đoàn đều được anh quản lý đầu ra đấy, ngày càng phát triển lớn mạnh, trong công ty từ trên xuống dưới có ai không tín phục chứ?”
“Vậy em chinh phục được anh em còn chưa đủ giỏi sao? Anh đối với em phải nói là phục sát đất, hoàn toàn bái phục. “Anh tình nguyện làm bầy tôi dưới tay em.”
Câu cuối cùng nghe cứ kỳ quái thế nào ấy? Bầy tôi cái quỷ gì chứ! Hứa Minh Tâm không có ý tốt trợn mắt một cái. “Kỳ nghỉ hè em muốn đăng ký mấy lớp tập thể hình, bổ sung một chút lễ nghi gì đó. Cuộc sống không có điều kiện tốt chỉ đành lấy ngày tháng sau này nỗ lực bù lại thôi.”
“Hoãn lại một thời gian đi, em phải cùng anh đi đến London một chuyến. Tập đoàn Cổ thị đã mở cửa thị trường ở nước Anh, anh cần Ôn thị làm bàn đạp để phát triển thêm một bước. Cho nên anh đến đó ít nhất phải ở lại một tháng, em đi cùng anh, để em ở lại nhà một mình anh không yên tâm. “Vậy lần này chúng ta dẫn theo cả chú An đi, ở đó một khoảng thời gian ngắn coi như đi nghỉ dưỡng vậy, được không?”
“Em đi nghỉ dưỡng thì còn được chứ anh còn vướng bao nhiêu công việc kia chứ!”
“Cho nên, nếu em thương xót anh thì đi cùng với anh vậy, nếu có em ở đấy anh sẽ ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, em cũng yên tâm hơn một chút, không phải sao?”
“Vậy Cổ Cổ và Ôn Mạc Ngôn cũng sẽ đi theo phải không?”
“Ừm lát nữa anh sẽ báo cho bọn họ.”
Rất nhanh đã quyết định được thời gian đi nước ngoài, chính là vào sáng ngày hôm kia. Bởi vì lệch múi giờ nên lúc xuống máy bay có khả năng sẽ vào buổi tối.
Cổ Cổ đương nhiên sẽ đi theo bọn họ, nhưng Ôn Mạc Ngôn lại từ chối.