Vào đúng lúc này, Khương Anh Tú đầy cửa đi vào, anh ta vừa đi vào, còn nói to một câu: “Ông chủ, cô Hứa, hai người chắc ăn xong rồi nhỉ, tôi tới dọn bát đũa…”
Khương Tuấn còn chưa nói xong, anh ta nhận ra trên giường trống rỗng, còn nhà vệ sinh ở bên cạnh thì… . Đam Mỹ Hay
Hả?
Hai người… Khương Tuấn ngây người.
Khoảnh khắc Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng Khương Tuấn, cô lập tức dùng sức lực trên người đẩy Cố Gia Huy ra Cố Gia Huy không chút phòng bị, cả người suýt chút nữa thì đập vào tường.
Một cú đẩy này,.. mạnh thật đấy. Lồng ngực anh còn hơi đau nữa..
Hứa Minh Tâm như đứa trẻ làm chuyện xấu bị giáo viên bắt được vậy, bàn tay nhỏ đan lại vào nhau, hai má đỏ bừng.
Khương Tuấn là người thông minh, sao anh ta không hiểu hai người bọn họ vừa làm gì được chứ? “Cái đó… Tôi chỉ tới xem xem…”
Anh ta cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh, mang theo hơi thở chết chóc đang nhìn anh ta chằm chằm, anh ta cảm thấy rất áp lực. “Chúng tôi… Chúng tôi vẫn chưa ăn xong.”
“Như… Như vậy hả…”
“Biết rồi còn không đi ra, sao nào? Anh muốn ở lại cùng ăn?”
“Ờ..”
Khương Tuấn nhận ra mọi chuyện, anh ta lập tức chuồn đi.
Cửa vừa đóng lại, ngực anh đập phập phồng.
Hỏng rồi, hỏng rồi, vậy mà lại quên đi ra. Hứa Minh Tâm cũng hoàn hồn, cô nói: “Chúng ta… ăn cơm đi.”
Cơm canh đều nguội rồi, nhưng bây giờ khắp người Hứa Minh Tâm đều nóng, cô không buồn để ý đến điều này nữa.
Cô cúi đầu, ăn cơm rất nhanh, chị sợ không thể nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.
Ngượng chết đi được.