Ôn Mạc Ngôn xòe tay ra đếm thử, những người như thế chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng không hiểu vì sao, trong trái tim anh cô lại tự nhiên chiếm ngay vị trí số một.
Anh hiếm có một người bạn là nữ nên nhất định phải trân trọng.
Hai người ra khỏi tòa nhà, điện thoại của Bạch Thư Hân vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại, cô ngây người ra một lúc rồi đến lúc sau mới phản ứng lại được.
Cô nhìn Ôn Mạc Ngôn hơi xấu hổ, ý nói cô phải nghe điện thoại.
Cô quay lưng lại nghe điện thoại.
Ở phía đối diện truyền đến giọng nói trâm thấp bình tĩnh của Lý Hải Long.
“Chào cô Châu, tôi là Lý Hải Long.”
“Vâng, anh gọi tôi là Thư Hàn là được.”
“Vậy được, tối nay cô rảnh không?
Bốn giờ chiều nay tối xuống máy bay, buổi tối chúng ta có thể cùng ăn tối và xem phim.”
Bạch Thư Hân nghe vậy thì cũn biết Lý Hải Long cũng thấy mình khá được, vẫn thì cô có nhận lời không?
Nếu như nhận lời thì bước tiếp theo hai người sẽ xác lập quan hệ bạn trai- bạn gái.
Cô vẫn còn hơi lăn tăn.
Lý Hải Long ở đầu bên kia cũng hiểu, thấy cô do dự như vậy thì nói: “Có phải tôi gọi điện đến quá đường đột không? Vậy thì tối này bỏ…”
“Không phải, tôi đang nghĩ xem hôm nay có thời gian không. Tôi vừa mới chuyển nhà nên vẫn còn một số chuyện nhỏ nhưng không có vấn đề gì đâu. Vậy tôi gửi địa chỉ cho anh, tối nay anh đến đón tôi được không?”
“Được, không gặp không về.”
Lý Hải Long thở phào một hơi rồi cúp điện thoại.