Cô nhận được điện thoại của Bạch Thư Hân nói sắp chuyển nhà.
Đến khi Hứa Minh Tâm đến nơi thì công ty dọn nhà đã dọn sạch đồ.
Căn phòng trống trải, chỉ còn một mình Bạch Thư Hân ở bên trong.
“Sao tự nhiên câu lại quyết định chuyển nhà?”
“Tớ ở đây cảm thấy không vui, phòng ốc cũng không tốt nên định đổi sang một nơi khác. Tớ đã tìm được một chung cư ở gần công ty, bây giờ chỉ cần xách đồ vào ở, rất thuận tiện. Buổi sáng tớ đã trả tiền và ký hợp đồng nên gọi bên công ty dọn nhà tới luôn.”
“Vậy tiền thuê nhà ở đây thì sao? Không phải vẫn chưa đến hạn sao?”
“Thì cứ để đây thôi, chìa khóa tớ đã trả lại cho chủ nhà rồi, cô ấy sẽ tiếp tục cho người khác thuê.”
Cô đi cùng Bạch Thư Hân xuống lầu, nhìn thấy chiếc sô pha được đặt riêng trên một chiếc xe khác thì không hiểu hỏi: “Sao cậu không để chung?”
“Sô pha này cũ rồi, tớ cũng không muốn dùng nữa. Đợi sắp xếp xong nhà mới thì sẽ đến cửa hàng nột thất xem thử một chiếc mới.”
Hứa Minh Tâm gật đầu, cô không biết đằng sau chiếc sô pha này vẫn còn có một câu chuyện khác.
Bạch Thư Hân chăm chú nhìn nó một cái rồi cuối cùng cũng thu lại ánh mắt.
Cô vuốt ve trái tim của mình, hình như… cũng không đau đớn như trong tưởng tượng của cô.
Một lát sau hai người đã đến chung cư mới, Bạch Thư Hân thu dọn qua đồ đạc.
Bên trong nhà cũng có sô pha nhưng không được đẹp lắm. Cô đi mua một chiếc cho một người ngồi.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được cảm giác không thiếu tiên, thiếu cái gì sẽ mua được ngay đồ để thêm vào.
Không cần nhìn giá cả, chỉ cần đó là đồ mình thích thì sẽ mua cả.
Đợi đến khi cô có thể mua đồ mà không nhìn giá thì chắc còn phải rất lâu nữa. Khá nhất chắc là cô đi siêu thị mà không còn lăn tăn mấy nghìn tiền rau nữa.