Phía sau đó không cần nói cũng biết là có ý gì.
Bạch Thư Hân nghe vậy liền đau đầu.
“Hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc! Cũng không biết gia cảnh anh ấy thế nào, nếu ổn thì cô có thể suy nghĩ đấy!
Bạch Thư Hân liên tục lắc đầu rồi trả lời.
“Tôi hoàn toàn không có quan hệ với anh ấy, chỉ cần thấy là gặp chuyện xui xẻo. Hơn nữa anh ấy cũng không mẫu chồng tương lai của tôi, tôi ghét nhất là loại đàn ông yếu đuối giống như con gái vậy.”
Nếu như một ngày nào đó Ôn Mạc Ngôn come out, thì chắc chắn sẽ là thụ!
“Thật sao? Cô xác định không có gì với anh ấy à? Nếu vậy chị em chúng tôi ra tay đấy, khó khăn lắm mới gặp anh đẹp trai thế mà, chúng tôi sẽ không bỏ qua!”
“Các cô cứ làm đi, đừng khách sáo với tôi.”
“Vậy thì tốt, lỡ cô muốn thì sao chúng tôi có cửa giành lại với cô đây. Tôi thấy anh ấy… tám phần là chim non, nhìn thấy con gái sẽ xấu hổ, chắc chắn là xử nam rồi.”
“Thật à? Em thích lắm đấy! Chị dạy tụi em đi mà!
“Mặc dù chúng ta không cùng phòng nhưng hai phòng kế hoạch và phòng tài vụ rất gần nhau. Có đôi khi xã giao nhiều, họ còn mượn người ở phòng tài vụ chúng ta đi giúp, nói không chừng chúng ta sẽ nhanh có cơ hội tiếp xúc với anh đẹp trai nha!”
Bạch Thư Hân nhìn các cô sôi nổi bèn im lặng rời đi.
Cô ta gọi điện thoại cho Hứa Minh Tâm hỏi vì sao Ôn Mạc Ngôn lại xuất hiện trong công ty.
“Hình như anh ấy đến học lấy kinh nghiệm? Tớ cũng không rõ lắm, anh ấy gặp cậu rồi à?”
“Đừng nói nữa, anh ấy khắc với tớ!” Bạch Thư Hân than thở. Đúng lúc này, quản lí tới thông báo phòng kế hoạch lại tới mượn người.
Phòng kế hoạch nam nhiều nữ ít, lúc xã giao sẽ cần phái nữ ra mặt, mà đó là người có thể uống rượu.
Hai phòng ở gần nhau nên thường xuyên đến mượn người.
Bạch Thư Hân ngồi ở góc hẻo lánh, dù sao việc cũng không tới tay cô.