Cũng may là Cố Gia Huy có chuẩn bị từ trước, anh trực tiếp kẹp chặt cái chân không có ý tốt của cô, sau đó tiếp tục công thành chiếm đất.
“A… anh…!”
Hứa Minh Tâm muốn giãy dụa rồi mắng mỏ, nhưng lời nói lại như xương cá mắc trong cổ họng, không thể nào thốt ra được.
Bạch Thư Hân vội vàng đứng dậy kéo rèm ra để ngăn cản ánh mắt của mọi người.
Ngôn Hải còn chưa kịp thu mắt lại, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào đó một cách si ngốc.
Bạch Thư Hân biết một người yêu mà không được đau đớn tới cỡ nào.
Cô ấy nói một cách bất đắc dĩ: “Anh và cô ấy không có duyên, nếu không thì sao lại bị Cố Gia Huy nhanh chân đến trước chứ?”
“Đúng thế, tôi và cô ấy không có duyên phận, hoặc cũng có thể nói là có duyên không phận.”
Ngôn Hải lưu luyến không rời cụp mắt xuống, lời nói tràn ngập sự đắng chát.
Anh ta quen Hứa Minh Tâm cả hai năm trời, nhưng bọn họ mới quen nhau có hai tháng.
Đến cùng cũng là có duyên không phận, bỏ lỡ vốn là sai lầm, không thể cưỡng cầu..
Cố Gia Huy trực tiếp đè Hứa Minh Tâm lên giường, qua một lúc lâu mới rời khỏi cánh môi mềm mại kia.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, giọng nói trầm khàn.
“Anh là Cố Gia Huy, em không có nằm mơ, anh chính là Cố Gia Huy trong hiện thực.”
“Sao mà thế được, anh lừa em… chẳng lẽ anh đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao?”
Đột nhiên Hứa Minh Tâm nghĩ tới việc này, cô nhìn Cố Gia Huy với vẻ khiếp sợ.
Phẫu thuật thẩm mỹ hồi phục nhanh như thế ư? Buổi sáng cô gặp anh vẫn thấy vết sẹo mà nhỉ, sao mới không gặp nhau một tiếng mà đã mất rồi?
Cố Gia Huy bị cách suy nghĩ này của cô đánh bại, anh nói với vẻ dở khóc dở cười: “Anh không có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không lừa em, gương mặt trước kia của anh mới là lừa em.”