Bạch Thư Hân im lặng không nói, Lệ Nghiêm trực tiếp kéo cô đến phòng y tế.
Hứa Minh Tâm cũng ở đây, đầu gối cô vừa được bôi thuốc rồi băng bó lại.
Khi cô thấy Lệ Nghiêm đi chung với Bạch Thư Hân thì vô cùng kinh ngạc.
“Anh Doanh, Thư Hàn, hai người…”
“Tôi là anh trai của Thư Hàn.”
Lệ Nghiêm nói rất bình tĩnh.
“Anh trai cái gì chứ.”
“Hả?”
Lệ Nghiêm chỉ nói ra một chữ, Bạch Thư Hân lập tức bĩu môi.
Cô ấy trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, tựa như thú hoang đã bị thuần phục.
Hứa Minh Tâm đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há miệng.
Lệ Nghiêm hỏi bác sĩ lấy đồ rồi tiêm phòng dại cho Bạch Thư Hân, cuối cùng là xử lý vết thương, động tác rất chuyên nghiệp.
Sau khi làm xong thì anh ta nói: “Lần sau đừng xúc động như thế nữa.”
“Anh chỉ thuyết giáo tôi thôi!”
Lệ Nghiêm nghe thế thì ngẩng mặt lên rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như xúc động thì cũng đừng sợ phiền phức. Chỉ cần em không giết người phóng hỏa thì chuyện lớn tới đâu anh cũng có thể xử lý giúp em. Chỉ là một người phiên dịch nhỏ nhoi mà đã khiến cho em không dám nói gì rồi. Những góc cạnh và nanh vuốt ngày xưa khi em đối xử với anh đâu cả rồi? Anh không cần em mài mòn chính mình, cứ muốn như thế nào thì làm như thế đi. Sống cuộc sống mà em muốn, đừng lo là sẽ làm phiền anh, từ trước tới giờ anh chưa từng sợ phiền phức.”
Bạch Thư Hân nghe thế thì há miệng, nhưng cô ấy không biết nói gì.
Bạch Thư Hân nhìn người đàn ông trước mặt, không hề giống cô ấy chút nào, nếu nói hai người là anh em thì sợ rằng chẳng ai tin.
Trai giống mẹ, gái giống bố nên bọn họ không giống nhau. Thế nhưng bọn họ đều thuộc cùng một dòng máu nhà họ Bạch.
Nếu như anh ta không phải là anh trai của mình thì tốt biết mấy. Thay thân phận thì cô ấy có thể nói ra lời này rồi.
Ý nghĩ này cứ như cây rong sinh trưởng trong lòng Bạch Thư Hân khiến cho cô không thể nào thở nỗi.
Cuối cùng cô chọn im lặng.