Nếu như Hứa Minh Tâm tỉnh táo thì nhìn thì nhìn thôi, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại mơ mơ màng màng, thậm chí còn không biết mình đang làm gì.
“Em chỉ muốn nhìn xem là món gì…” Tới bây giờ Hứa Minh Tâm vẫn còn nhớ chuyện này.
Cố Gia Huy nghe cô nói thế thì lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
“Đợi lát nữa anh đưa cho em, còn bây giờ thì lên giường đợi anh đi.”
“Anh nói lời giữ lấy lời đó nhé.”
Bây giờ Hứa Minh Tâm mới hài lòng quay người đóng cửa lại.
Cố Gia Huy cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện cho chú An, bảo chú ấy chuẩn bị một số đồ ăn vặt.
Khi Cố Gia Huy tắm rửa xong thì Hứa Minh Tâm đã ăn một cách vui vẻ, thậm chí còn quên mất tại sao lại có những đồ ăn vặt này.
Cố Gia Huy thấy thế thì mới thở phào một hơi.
“Sao không ăn mấy cái này?” Anh hỏi.
Trên gối vẫn còn mấy miếng chocolate.
“Mấy cái này ngon nhất, em để dành cho anh.” Hứa Minh Tâm cười hì hì rồi nói.
Cố Gia Huy nghe thế thì trái tim như khẽ run lên.
Hứa Minh Tâm mở một cái ra rồi đưa tới bên miệng anh.
Anh gật gật đầu rồi nói: “Ngon lắm.”
“Ăn đồ ngọt thì cho dù có mệt mỏi tới cỡ nào cũng sẽ cảm thấy ngọt.”
Hứa Minh Tâm nói một cách rất nghiêm túc.
Đây là lý do cô thích ăn đồ ngọt sao?
Hứa Minh Tâm cũng không ăn nhiều, cuối cùng cơn buồn ngủ ập tới, cô nằm gọn trong chăn.
Hứa Minh Tâm ôm Cố Gia Huy rồi ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt bị bỏng của anh, bỏng rất nghiêm trọng.
Cô không kiềm chế được mà đưa bàn tay của mình lên vuốt vào chỗ đó, động tác cẩn thận từng li từng tí.