“Đến cùng là anh muốn làm gì?”
Hứa Minh Tâm cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng cô vừa nói chuyện thì giọng đã run rẩy.
Cố Tử Vị cười với vẻ đắc ý, cậu ta nói tiếp: “Chỉ cần ông cụ đi đời thì Cố Gia Huy sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng. Em cho rằng tôi sẽ tha cho chú ta chắc?”
“Anh ấy là chú của anh!”
“Tôi thèm vào, chú cái đếch, muốn tranh giành gia sản với tôi thì chỉ có một đường chết mà thôi.”
Cố Tử Vị nói với vẻ hung tợn:
“Hứa Minh Tâm, em còn trẻ còn đẹp như thế, sao lại cứ phải đi theo thằng chồng như vậy làm gì cho phí thời gian? Chú ta cũng chẳng mang lại cho em được cái gì, đến cả sự an toàn của chính mình chú ta cũng chẳng chắc chắn được, chắc chắn sẽ không bảo vệ em đâu! Chỉ cần em đi theo tôi thì tôi sẽ cho em vinh hoa phú quý. Em thấy thế nào?”
“Anh đang nói đùa với tôi đấy à? Anh là chồng chưa cưới của HứaAn Kỳ!”
“HứaAn Kỳ sao sánh được với em chứ? Nếu như tôi biết nhà họ Hứa còn một cô em gái xinh xắn thế này thì sao tôi lại chọn người quái dị như HứaAn Kỳ chứ?”
Ánh mắt của cậu ta quá ghê tởm khiến cho Hứa Minh Tâm cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng là cô có mặc quần áo nhưng lại có một loại cảm giác bị cậu ta nhìn thấy mọi thứ vậy.
Hứa Minh Tâm nghiêng người, né tránh ánh mắt của Cố Tử Vị theo bản năng.
Cố Tử Vị còn muốn sờ tay của cô nhưng lại bị cô tránh thoát.
Cố Tử Vị có chút tức giận, cậu ta quát lên: “Cô đừng có mà không biết điều.”
“Xin anh tự trọng, tôi là vợ chưa cưới của chú anh đấy.”
“Là vợ chưa cưới của Cố Gia Huy thì sao chứ? Chú ta có thể khiến em thỏa mãn không? Người trong nhà đều nói là chú ba bị bất lực, có vấn đề trong chuyện kia nên mới độc thân lâu như thế! Có phải là em cô đơn lắm đúng không, tôi có thể giúp em…”
Cố Tử Vị còn định đi lên thì bị Hứa Minh Tâm quát lớn ngăn lại.
“Cố Tử Vị, anh muốn quậy cho chuyện này truyền tới trước mặt ông cụ mới vui lòng đúng không?”