Tất cả nhà cửa nơi đây đều do gỗ chắc dựng thành, tương đối thấp bé, thậm chí như hầm ngầm, xung quanh bao lấy từng tầng băng tuyết dày nặng, tựa như thủy tinh, sặc sỡ lóa mắt, thoạt nhìn giống như là gian nhà xây từ những khối băng.
Diện tích trấn băng tuyết nhỏ này cũng không rộng lắm, bên cạnh là một mảnh sơn lâm, bên cạnh là một mảnh sơn lâm, vừa lúc có thể dùng để chống đỡ tuyết bạo tập kích, kiến trúc phòng ốc trong trấn nhỏ hỗn loạn không quy luật, mà nhìn nhìn con người ở đây không hề thiếu.
Có thể là phòng ngừa mãnh thú trong Tuyết vực tập kích, bốn phía xung quanh trấn đều có hàng rào, chỉ có phía nam kiến tạo thành một cánh cửa lớn cao ước chừng hơn trượng, trước cửa có hai hán tử mặc áo da, đầu đội mũ da thú, cả hai đang vây xung quanh một đống củi lửa sưởi ấm, bên cạnh đống lửa còn có một nồi thức ăn đang tỏa hơi nghi ngút, trong nồi tỏa ra mùi thịt thơm ngát.
Vân Thiên Hà đi tới trước cửa trấn, chỉ thấy bên cạnh có một khối đá lớn cao chừng nửa thân người sừng sững, tảng đá tựa như khối băng lạnh lẽo cứng rắn nhất, bên trên không có một chút băng tuyết nào, nhưng lại không có vết tích được quét dọn, còn có bốn chữ lớn dùng mực màu đỏ tươi viết lên:
“Khách đến xuống ngựa!”
Vân Thiên Hà xuống ngựa, lúc này hai hán tử tráng kiện liền đứng dậy, liếc mắt quan sát mấy người, ngữ khí có vẻ rất khách khí nói:
– Các vị lai khách đến đây không biết có chuyện gì? Hãy xưng tên ra, bản trấn không tiếp đãi người đi đường lai lịch không rõ ràng!
Nghe nói như thế, Vân Thiên Hà hơi chút kinh ngạc, nói:
– Chúng ta tới từ Xuất Vân quốc, một đường bôn ba tới tận đây, muốn tá túc một đêm, tiếp tế vật phẩm cần thiết, ngày mai liền rời đi!
– Đi theo ta!
Một vị tráng hán trong hai người nhìn thấy đằng sau Vân Thiên Hà là ba nữ nhân, trong đó có một người còn ôm tiểu cô nương trong lòng, đoán rằng có thể là người một nhà, liền hạ lòng cảnh giác, dẫn mấy người vào trong trấn.
Lúc mấy người tiến vào trong trấn, kiến trúc trong trấn giống như đào hầm, thỉnh thoảng có người mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đánh giá mấy người Vân Thiên Hà, có vẻ rất hiếu kỳ.
Vị tráng hán dẫn đường nói:
– Ta là Thạch Lão Lục, ngươi có thể xưng hô ta Thạch Lục là được. Cửa hàng và nhà dân trong trấn không thu hoàng kim gì đó, ngươi nếu muốn vào trấn tiếp tế mà nói, chỉ có thể dùng vật phẩm đồng giá để trao đổi, nếu như không có, vậy thì chỉ còn cánh tự mình đi săn trong cánh đồng tuyết bên ngoài, nhưng những con mồi săn bắn được, trong trấn sẽ lấy đi bốn thành, dụng cụ săn bắn chúng ta sẽ cung cấp miễn phí!
Đường Linh Toa nghe được cảm giác rất mới mẻ, thuận miệng nói:
– Nếu không thu vàng bạc, vậy vật phẩm ngang giá bao gồm những cái gì?
– Tinh thú đan, thảo dược, khoáng mạch, binh khí, ngựa… Chỉ cần là thứ trong trấn cần dùng, hoặc là thứ thực dụng gì đó, tất cả đều có thể lấy ra trao đổi thức ăn nước uống tiếp tế!
Trong lúc Thạch Lục giải thích, rất nhanh liền đưa mấy người tới trước một chuồng ngựa, để mấy người dắt ngựa vào trong chuồng, liền dẫn theo bọn họ đến trước một gian nhà khá rộng rãi trong trấn.
Trên đường, Mộng Ly truyền âm với Vân Thiên Hà nói:
– Thiên Hà, trong trấn có ẩn chưa mấy người thực lực không kém, ngoài hai người đại khái có thực lực trên dưới Tông Sư, một người đạt tới Võ Thánh Nhân cảnh, còn những trấn dân khác, phần lớn đều biết võ công. Xem ra trấn nhỏ này cũng không hề đơn giản!
– Uhm, ta đã biết, tạm thời không cần để ý tới!
Vân Thiên Hà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại một câu.
Lúc vào phòng, gian nhà tương đối kín đáo, bên trong ngược lại rất ấm áp, trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài, một chiếc giường, ngoài ra không còn bài biện gì khác, trên vách tường có treo vài dụng cụ săn bắn và áo da. Chỉ thấy trong nhà có một vị lão giả tuổi chừng lục tuần, khuôn mặt khô gầy, có cỗ khí tức nho nhã, hiện đang ngồi tại phòng chính uống trà, chính giữa gian phòng có treo một bức tranh tuyết sơn ý cảnh cao nhã, phong cách nhẹ nhàng.
Sau khi Thạch Lục dẫn mấy người vào trong phòng, liền hướng về phía lão giả cung kính nói:
– Triệu bá, mấy người này tới đây ký túc và tiếp tế!
Triệu bá gật đầu, ánh mắt lướt qua mấy người Vân Thiên Hà, chỉ là khi nhìn thấy tỷ muội Mộng Ly và tiểu Phạm Ny, không khỏi nhíu nhíu lông mày, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa nói:
– Các vị đường xa tới trấn nhỏ đơn sơ, có chỗ chậm trễ xin thứ lỗi, bất quá bản trấn bình thường không tiếp đãi những người không có lai lịch rõ ràng, còn thỉnh tới đây đăng ký một chút, lão phu sẽ an bài tốt!
Nói xong, Triệu bá liền từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, cũng lấy ra một chiếc bút, mỉm cười nhìn Vân Thiên Hà.
Nhập gia tùy tục, quy trình nho nhỏ này Vân Thiên Hà cũng không bài xích, thuận miệng nói:
– Bỉ nhân Vân Thiên Hà, từ Xuất Vân Quốc đến, bọn họ đều là thê thị của tại hạ!
Nghe nói như thế, Triệu bá cười cười, liền viết vào trong tờ giấy cái gì đó, mà lúc này Mộng Nguyệt và Tầm Nguyệt đứng sau Vân Thiên Hà thẹn đỏ mặt, Mộng Ly oán hận trừng mắt liếc nhìn tên ghê tởm dám chiếm tiện nghi của tỷ muội các nàng, nhưng không nói thêm lời nào. Sau khi vị Triệu bá kia ghi chép xong mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Thiên Hà, cười nói:
– Họ Vân tại Xuất Vân Quốc cũng không phổ biến, lão phu ngược lại từng nghe nói tới dòng họ Vân Ly, tiểu huynh đệ còn trẻ như vậy mà đã có ba vị kiều thê xinh đẹp tựa thiên tiên, mà thực lực cũng không tầm thường, càng có một nữ nhi không tầm thường!
– Uy, lão đầu, nếu đã đăng ký rồi, nói nhiều lời vô ích như vậy làm cái gì?
Mộng Ly nghe lão nhân này càng nói càng quá mức, sắc mặt liền trầm xuống quát lên, đối với Tầm Nguyệt đỏ mặt kéo góc áo, Mộng Ly không thèm để ý tới, vẫn ngang bướng trừng mắt nhìn lão đầu.
Bị Mộng Ly hung hăng nói như vậy, sắc mặt lão giả hơi đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, nói:
– Lão phu thất lễ rồi!
Triệu bá nói xong, liền hướng về phía hán tử bên cạnh, căn dặn:
– Thạch Lục, dẫn bọn họ tới hai gian nhà không có người ở tại Lục Bân gia, về chuyện tiếp tế, ngươi hãi giải thích cho bọn họ một chút, xong việc đến đây để ta ghi lại là được!
– Rõ!
Thạch Lục cung kính lên tiếng, gật đầu với Vân Thiên Hà, dẫn mấy người rời đi.