Trong số những người lao lên, đại thể đều là hán tử tráng niên, nhưng cũng có một vài nữ nhân cường tráng không cam rớt lại phía sau, những người này như lang như hổ nhào tới, toàn bộ “vũ khí” đều nhét vào tay Mông lão hán, không nói hai lời bắt đầu cướp đoạt rượu trên xe ngựa.
Chỉ chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ thương đội đã hoàn toàn bị cướp sạch, ngay cả một cái bình rỗng cũng chẳng còn, mà Mông lão hán cũng thiếu chút nữa bị “vũ khí” ngân phiếu đè chết. Những kẻ nào không tranh cướp được rượu liền ngồi ngay tại chỗ mà khóc trời khóc đất, bộ dáng như có ai vừa cướp gia phả nhà hắn vậy.
Vân Thiên Hà há to mồm, ngây ngốc nhìn một màn này, nửa ngày mà vẫn chưa kịp hồi thần.
Những người trong thương đội lúc này cũng nhìn như gà trọi đá nhau bị thua, đều phiền muộn cúi đầu ngồi bệt trên nền đất, tuy rằng những người kia cướp rượu đi, tiền đều trả đủ, thế nhưng bọn họ phiền muộn chính là đám người kia ngay cả một vò cũng không để lại cho bọn họ.
– Con bà nó chứ, chuyến này lão tử lại uổng công khổ cực rồi!
Một thanh niên hán tử trong thương đội tức giận bất bình chửi ầm lên. Mông lão hán tựa hồ đối với việc bị mua như ăn cướp này tập mãi cũng thành quen, lão đem ngân phiếu đếm qua rồi thu lại, nói:
– Đám người ở tửu lâu tửu quán lần này trả ngân lượng so với lần trước còn nhiều hơn hai thành, chúng ta từ đại lý mua về một vò rượu phổ phẩm (loại phổ thông) là mười lăm lượng bạc, vận chuyển về rồi bán hai mươi lượng, trừ chi phí vận chuyển, mỗi một vò Thiên Hà Lương Dịch bán ra chúng ta lời được bốn lượng bạc, thế này là tốt lắm rồi!
– Nhưng chúng ta đến một giọt cũng không có mà uống. Đám gia hỏa kia đều cướp đi hết rồi, kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích gì!
Thanh niên hán tử kia vẫn có vẻ vô cùng không vui.
Vân Thiên Hà lúc này rốt cục mới hồi phục lại tinh thần, nói:
– Mông lão hán, một vò rượu phổ phẩm giá lấy vào là mười lăm lượng bạc, chưa nói đến những loại giá cao như trung phẩm cùng thượng phẩm, hẳn là người có thể uống được loại rượu này cũng không nhiều lắm, vì sao mọi người lại nóng nảy tranh nhau mua như vậy?
– Tiểu huynh đệ ngươi có điều không biết, hán tử vùng Biên Châu chúng ta đa phần đều yêu rượu, coi rượu như mạng, thậm chí vì một vò rượu mà giết người cũng có. Những tửu quán tranh nhau mua rượu này về, cho dù một bình nhỏ bán mười lượng bạc thì vẫn là sói nhiều mà thịt ít, cung không đủ cầu a!
Mông lão hán lắc đầu than thở:
– Thiên Hà tửu này có một loại ma lực, đám hán tử kia, ai có thể chống đỡ được sự mê hoặc của nó!
– Huynh đệ ngươi tuyệt đối chưa từng được uống qua loại rượu đó!
Một người trung niên hán tử bên cạnh sau khi phân chia tiền, biểu tình trên mặt cũng vì rượu bị tranh mua hết mà không quá vui vẻ, nói:
– Bởi vì chúng ta đều là buôn bán nhỏ, cho nên chỉ có thể hùn vốn mua loại phổ phẩm mười lăm lượng một vò, ngươi cũng không biết những người hiện tại đang xếp hàng mua rượu ở Lợi Châu là những người nào đâu. Ngay cả những đại thương gia nổi danh phương Bắc vừa vung tay là hơn trăm vạn lượng bạc đặt hàng loại thượng phẩm năm mươi lượng một vò, cũng còn tranh nhau mua mà không được.
Hơn nữa các đại tửu lâu nổi danh ở các châu phương Bắc, lượng tiêu thụ của loại thượng phẩm còn hơn xa loại phổ phẩm, cũng chỉ có tương đối bần cùng như Biên Châu chúng ta mới đành lòng uống loại phổ phẩm thôi.
Ta đây vốn định mua một vò thượng phẩm về để mình uống, nhưng đại lý người ta căn bản không bán, thấp nhất cũng phải mười vò mới được, mà mua ở trong tửu lâu thì đắt như muốn lấy mạng vậy, nhưng lần nào ta cũng cam tâm tình nguyện bỏ tiền đi tửu lâu uống rượu, ngươi không biết loại rượu này rốt cuộc có sức dụ hoặc như thế nào đâu, phàm là người yêu rượu, không ai có thể ngăn trở được sự mê hoặc của loại rượu này!
Nghe thấy vậy, Vân Thiên Hà lúc này mới chân chính ý thức được sự lợi hại khi hắn đem loại rượu kia tới thế giới này sau đó mở màn cho một thời đại thương nghiệp rượu thịnh vượng, không khỏi nói:
– Mông lão hán, nếu các đại thương gia, tửu lâu nhập hàng từ các ngươi với giá hai mươi lượng một vò, một vò năm cân, cũng chính là năm bình, sao bọn họ còn dám bán mười lượng một bình, bán hết một vò chí ít bọn họ cũng kiếm được ba mươi lượng, chẳng phải là buôn bán quá đen tối sao?
Mông lão hán cười nói:
– Tiểu huynh đệ ngươi có điều không biết, quan phủ nơi này đánh thuế loại rượu này rất cao, hơn nữa nghe nói loại Thiên Hà Lương Dịch này sau khi được hoàng đế khâm định là quốc phẩm cống tửu ( rượu cống nạp cho triều đình), liền ban bố pháp luật, các thương gia trong thiên hạ kinh doanh loại rượu này, bọn họ càng bán đắt, thuế phải nộp cho quan phủ lại càng cao.
Một vò phổ phẩm này nếu bán năm mươi lượng, thì quan phủ đánh thuế ít nhất cũng phải hai mươi lăm lượng, bọn họ tối đa cũng chỉ kiếm được năm lượng một vò, nếu bonju họ bán ba mươi lượng, quan phủ lấy đi năm lượng thì cũng chỉ lãi được năm lượng thôi.
Cho nên các thương gia vô luận là bán bao nhiêu tiền, mỗi một vò phổ phẩm tối đa cũng chỉ kiếm được năm lượng, giới hạn cao nhất của loại trung phẩm là mười lượng, giới hạn cao nhất của thượng phẩm là mười lăm lượng. Muốn kiếm được món lãi kếch sù là không có khả năng!
Nghe xong những lời này, Vân Thiên Hà cũng không hỏi lại nữa.
Tuy rằng lợi nhuận hắn kiếm được không quá nhiều, nhưng hoàng đế cũng rất thông minh, thu thuế từ trong tay thương gia cũng đá có thể mang lại khoản tiền lớn, xem ra con đường kết hợp hoàng thương là con đường chính xác.
(kết hợp hoàng thương là thương gia kết hợp với triều đình)
Chỉ cần hắn không phải là một nhà lũng đoạn thị trường, hoàng đế thấy bạc trắng không ngừng chảy vào quốc khố, tự nhiên cũng cần phải bảo hộ hắn.
Huống hồ lúc trước thực ra hắn đã đem bốn thành cổ phần tặng cho hoàng đế, số tiền hoàng đế so với hắn còn nhiều hơn, tự nhiên cũng phải đưa ra một chút sức lực, giải quyết những ưu phiền đằng sau của hắn.
Vân Thiên Hà cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của An Tư tửu năm đó!