Mùa đông ở Đường Kinh, so với những nơi ở phương Bắc chung quy vẫn tới muộn hơn một chút, sau một trận mưa lớn qua đi, khí trời mới dần dần trở nên lạnh lẽo.
Khí trời chuyển lanh, sinh ý trong những quán rượu ở kinh thành cũng trở nên đông đúc, vô luận là tửu khách dừng chân nghỉ lại, hay chỉ là những người ghé ngang qua, chung quy vẫn phải uống một chút, hoặc là mang theo một ít rượu dự trữ để chống lạnh.
Lệ Thạch là một người thích rượu, thích nhất là uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng lớn, thế mới là sảng khoái. Giống như những ngày thường hay lui tới, hôm nay Lệ Thạch ở trong tửu quán uống một trận thống khoái, mãi đến khi ngà ngà say mới mông lung bước ra khỏi tửu quán.
Nhưng khi đi cách tửu quán không xa, bỗng nhiên hắn đụng phải một người, ngay sau đó liền nghe “choang” một tiếng, hình như là âm thanh của chiếc bình bị rơi vỡ vang lên, Lệ Thạch vừa nghe thấy âm thanh này, bỗng nhiên tỉnh táo lại được một chút. Ngay khi hẳn đang định mở miệng nói vài lời, bỗng một cỗ hương thơm của rượu nồng đậm không gì sánh được đột ngột xông vào mũi, chân hắn giống như bị trói chặt vào một tảng đá nặng ngàn cân, hắn dám thề, mùi rượu này tuyệt đối cả đời hắn chưa từng được ngửi qua, chứ đừng nói đến là uống qua. Hương rượu tràn ngập tứ phía, hắn chỉ mới ngửi thôi mà đã sắp say, sau đó trên cổ có cảm giác bị người ta chặt mạnh một cái, lập tức lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Lệ Thạch sau khi làm một giấc mộng đẹp, lần thứ hai khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình không nằm ngủ trên đường cái vì say rượu như mọi khi, mà là được an trí trong một gian phòng tương đối ấm áp.
Hắn chuyển ánh mắt quan sát khắp phòng, nhất thời đôi mắt trừng lên, đây tuyệt đối không phải căn nhà tồi tàn nơi hắn ở, cũng không phải một căn nhà người thường có thể ở được, đây chính là sương phòng mà các nhà giàu thường dùng để tiếp đãi khách nhân.
Đừng nói là thiếu gia đem ta đánh ngất, sau đó thì…
Vừa nghĩ tới đó, Lệ Thạch đã kinh hãi lạnh cả sống lưng, trên trán mồ hôi lạnh túa ra, lập tức lật chăn lên kiểm tra hạ thân cùng cái mông của mình.
Phát hiện quần áo vẫn còn nguyên chỉnh, cũng không có dấu vết bị người ta cởi ra, Lệ Thạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông ra tảng đá nặng ở trong lòng. Quả thực nếu bị gã thiếu gia biến thái kia làm như vậy, không bằng hắn chết đi cho xong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Đúng lúc này, cửa sương phòng đột nhiên bị người mở ra, mắt thấy người vào có một khuôn mặt xa lạ, lạnh lùng vô tình, khí cơ nội liễm, Lệ Thạch vừa thấy người này, trong lòng nhất thời trở nên cảnh giác.
Đây là một cao thủ!
Chẳng lẽ mình bị bắt làm tù binh, nghĩ tới đây, Lệ Thạch đứng bật dậy nói:
– Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì lão tử… A… Sao…
Đang nói, đột nhiên hắn nhìn thấy một thiếu niên phiêu dật từ từ tiến vào trong phòng, nhất thời đôi mắt mở lớn, kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt mang theo một vẻ không thể tin nổi, chỉ vào người kia, lắp bắp:
-Ngươi… ngươi… ngươi….
Thiếu niên vừa tiến vào này, đương nhiên chính là Vân Thiên Hà.
– Các hạ chăng lẽ không nhớ ta sao, nhưng ta vẫn nhớ ngươi đó, lần trước hai huynh đệ ngươi theo dõi ta, hôm nay mời các hạ tới đây, tự nhiên có chút việc nho nhỏ muốn thỉnh giáo!
Vân Thiên Hà nói xong, Thu Hương đã bưng một bình rượu đi tới đặt lên trên bàn.
Vân Thiên Hà sau khi ngồi xuống, cầm lấy bình rượu rót ra một chén, lập tức có một mùi hương rượu nồng đậm tràn ngập toàn bộ gian phòng, Lệ Thạch vừa ngửi thấy mùi rượu này, hai mắt mở trừng trừng nhìn vào chén rượu trên tay Vân Thiên Hà.
Nhất là khi hắn thấy Vân Thiên Hà chầm chậm uống hết chén rượu kia, ra vẻ hưởng thụ nhấm nháp một cách tinh tế, hắn không khỏi chép miệng nuốt khan vài cái, trong lòng vô cùng khó chịu.
– Ngươi muốn biết điều gì?
Mắt thấy Vân Thiên Hà lại rót một chén, Lệ Thạch sắp không nhịn được nữa, vì vậy bèn hỏi:
– Đây là rượu gì?
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
– Rượu này chính là tuyệt phẩm nhân gian, cam đoan ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng uống qua, nếu như các hạ muốn uống, chỉ cần trả lời ta vài vấn đề là được.
Lúc này, Vân Thiên Hà nâng cốc lên định uống, rượu trên tay chẳng may sánh ra ngoài vài giọt, Lệ Thạch trông thấy thế, quả thực trong lòng như nhỏ máu, hận không thể chạy đến đem mấy giọt rượu rót trên bàn kia liếm bằng sạch, đây quả thực là phí của trời, nếu bản thân được uống một ngụm như vậy, bảo hắn chết hắn cũng nguyện ý.
– Các hạ suy nghĩ thế nào?
Vân Thiên Hà nâng cốc lên nhưng không uống, sau đó lại đặt xuống, sau đó cầm thêm một chiếc chén, rót đầy rượu rồi nói:
– Trả lời một vấn đề, ta sẽ cho ngươi uống một chén rượu, thế nào?
Chết thì chết, lão tử từng là côn đồ, tội lỗi ngập đầu, chả có gì phải sợ cả, nghĩ đến đó, Lệ Thạch lao tới trước bàn như hổ vồ, tham lam hít một hơi thật sâu, vội vã nói:
– Hỏi mau, ngươi có thể hỏi một vạn vấn đề là tốt nhất.
Vân Thiên Hà nói:
– Ngày đó, là ai sai các ngươi theo dõi ta?
– Là thiếu gia Lạc Kiều của phủ ta!
-Mời!
Vân Thiên Hà đưa tay ra hiệu mời, Lệ Thạch thấy vậy, vội vàng cầm lấy chém rượu, sau khi uống một ngụm, lúc này một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng tràn ngập trong bụng, cảm giác tuyệt vời như vậy, khiến hắn cảm thấy như mình đang ở trên chín tầng mây, hương vị đọng lại trong miệng khiến hắn không nhịn được muốn rên lên sung sướng. Trong lòng hắn phát thệ, nếu ai có thể cho hắn uống mỹ tửu cực phẩm này mỗi ngày, cho dù muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng cam tâm tình nguyện.
– Kiều thiếu gia của phủ các ngươi vì sao lại muốn các ngươi theo dõi ta?
Lệ Thạch đem chén rượu kia uống sạch, tay mân mê chiếc chén không, con sâu rượu ở trong bụng đã hoàn toàn bị câu dẫn, đôi mắt hắn trông đợi nhìn về phía bình rượu, nói:
– Kiều thiếu gia là Long Dương Phích Hảo, một lần kia ở trước cửa Thịnh Tuyết Lâu nhìn thấy ngươi, hắn đã động tâm, sau đó lại có một người thần bí tới phủ, không biết đã giao cho hắn thứ gì, hắn sai huynh đệ chúng ta trông coi ở gần phủ của ngươi, chỉ cần phát hiện ngươi xuất môn là lập tức đuổi theo, hắn còn giao phó, nếu có cơ hội thì đem ngươi bắt về!
Vân Thiên Hà sau khi nghe xong bèn nhíu mày, trong lòng cảm thấy lạnh run, chẳng ngờ lại bị một gã ái cho người theo dõi, sau đó lại nghĩ tới Thịnh Tuyết Lâu, hắn lập tức nhớ ra lúc đó có một ánh mắt nhìn về phía hắn, bị hắn trừng mắt nhìn lại, không nghĩ tới lại chính là người kia.
Thế nhưng khi nhắc tới Thịnh Tuyết Lâu, trong lòng Vân Thiên Hà lập tức trở nên lưu ý, vì vậy hắn lại rót một chén, sau khi uống hết bèn hỏi:
– Thiếu gia nhà ngươi là Long Dương Phích Hảo, vì sao lại còn đến những nơi phong nguyệt như Thịnh Tuyết Lâu?