Vân Thiên Hà lúc này đã không thể nào ngồi thẳng được nữa mà cả người ngã rạp lên trên lưng ngựa. Vân Bôn tuy rằng chạy rất nhanh nhưng cũng rất êm không hề xóc nảy. Thế nhưng trên đường đi, cơn đau nhức trong tạng phủ như phiên giang đảo hải, khiến cho Vân Thiên Hà liên tục phun ra từng ngụm máu tươi.
Vân Bôn cảm thụ được từng luồng máu tươi nóng hổi chủ nhân phun ra trên người nó, khóe mắt không khỏi chảy ra hai hàng lệ, sau khi hí lên một tiếng, chạy đến dưới một gốc cây thì chậm rãi dừng lại.
)
Thấy Vân Bôn không đi nữa, Vân Thiên Hà lúc này cũng gắng gượng tỉnh táo lại, sau khi Vân Bôn khụy bốn chân xuống hạ thấp độ cao, Vân Thiên Hà hiểu ý, chậm rãi từ trên lưng ngựa lăn xuống nằm trên mặt đất. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, cơn đau đớn tê liệt từ trong tạng phủ truyền đến khiến hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chịu đựng đau nhức ngồi dậy, từ trong ngực lôi ra một cái chai, đổ ra một viên tinh nguyên đan ăn vào, lập tức điều khiển những tinh khiếu ở đệ nhất tinh tú bắt đầu tuần hoàn vận chuyển, chậm rãi khống chế Tinh Linh Chi Khí chạy dọc theo kinh lạc trong thân thể, sau khi tiêu hóa một viên tinh nguyên đan, tuần hoàn vận chuyển được hai ba chu thiên, lúc này cảm thấy cơn đau nhức khó chịu khi hô hấp ở ngực đã đỡ hơn rất nhiều.
Vân Thiên Hà biết nơi đây không thích hợp dừng lại quá lâu, cũng không phải địa phương có thể chữa thương, bèn chậm rãi đứng dậy trèo lên lưng ngựa. Vân Bôn sau khi gõ bốn vó khởi động, cũng không phi quá nhanh mà chỉ chậm rãi chạy ở trên quan đạo.
Sau khi lấy lại được tinh thần, Vân Thiên Hà cũng bắt đầu suy nghĩ về sát cục mà Giang Ngọc Tề bố trí ở Vọng Kinh trấn.
Tất cả đều lộ ra vẻ cổ quái, quán trà kia, còn cả người trung niên thần bí đội nón cỏ trong quán, hắn biết người trung niên đội nón cỏ đó chính là một cao thủ. Khi hắn bị tập kích, bất kể là có ý định giúp hắn hay không, nhưng người này đã không để cho gã võ sư cấp tám kia ra tay đúng lúc, bằng không bị năm người vây công, lại thêm Giang Ngọc Tề nấp phía sau phóng ám tiễn, hắn chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Tính ra thì người trung niên đội nón cỏ này đã tạo ra một cơ hội cho hắn.
Giang Ngọc Tề sau khi trải qua việc tối hôm trước đã bỏ chạy, nhưng hắn lại bí mật quay trở về, xuất hiện ở Vọng Kinh trấn này. Hẳn là sau khi Vân Thiên Hà đi tới trên trấn, trong khoảng thời gian ngồi chờ Tô Tuyết, bọn chúng mới lặng lẽ bố trí sát cục đối phó với hắn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Tô Tuyết nếu đã đưa thư hẹn hắn tới đây, vì sao không đến nơi hẹn, trái lại khiến cho Giang Ngọc Tề bố trí sát cục đối với hắn. Tuy hắn tin rằng việc này chỉ là sự trùng hợp, nhưng việc Tô Tuyết truyền tin ước hẹn, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn vô cùng tức giận, bất kể là hữu ý hay là trùng hợp một cách vô ý, nhưng ngày hôm nay suýt chút nữa hắn đã thành dê trong miệng cọp, xét cho cùng nguyên nhân đều do bức thư kia tạo thành.
Sau khi trở về, nhất định phải điều cho rõ ràng. Vân Thiên Hà trong lòng nghĩ như
thế.
Buổi chiều, sắc trời có chút u ám, nổi lên từng cơn gió lạnh, lá vàng khô héo lả tả rơi trên mặt đất, phủ thành một lớp dầy.
Vân Thiên Hà trên đường quay về cũng không bị ai theo dõi, mãi cho đến khi vào tới cổng thành, hắn mới dừng lại tiếp thu kiểm tra để chuẩn bị vào thành.
Một tên lính thủ thành nhìn thấy Vân Thiên Hà bị thương, trong mắt hiện lên tia khiếp sợ. Lúc này một tên lính khác chạy tới, lập tức nói:
– Lục ca, đây là thiếu gia Bắc Hầu Phủ!
– A, nguyên lai là thiếu gia Bắc Hầu Phủ, đắc tội rồi, mời!
Lục ca kia vừa nghe huynh đệ nói vậy, liền lập tức trở nên cung kính.
Vân Thiên Hà không xuống ngựa, trong lúc đi ngang qua, hướng về phía gã binh sĩ kia nháy mắt ba cái, gã binh sĩ cũng nháy mắt lại vài cái, sau đó Vân Thiên Hà liền cười ngựa chạy chầm chậm vào thành.
Vì tránh thu hút sự chú ý, Vân Thiên Hà đi tới một góc vắng vẻ trên con đường, đem y phục dính máu trên người cởi ra, che đi vết máu trên cổ của Vân Bôn, rồi mới đi về phía đông thành nội.
Khi trở về đến cửa phủ, đám thị vệ nhìn thấy tình trạng của Vân Thiên Hà thì thất kinh, đang muốn chạy đến thì Vân Thiên Hà đột nhiên khoát tay chặn lại chặn lại nói:
– Việc này không được để lộ, càng không thể truyền đến tai lão thái thái cùng mẹ ta, các ngươi rõ chưa?
Đám thị vệ nghe thế bèn lên tiếng đáp lời, rồi trở lại vị trí đứng gác.
Sau khi Vân Thiên Hà tiến vào phủ từ cửa hông, trấn an Vân Bôn một hồi, thả nó đến hậu viện, rồi trở về Linh Thiên Các.
Sử Trường Đức thấy Vân Thiên Hà sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, hiển nhiên đã trải qua chiến đấu kịch liệt, trên người vẫn còn dính vết máu, lấy làm kinh hãi vội vã chạy tới hỏi:
– Thiếu gia, có chuyện gì vậy?
– A Lai, việc này không được lộ ra, ngươi đem vết máu trên người Vân Bôn rửa sạch, rồi quay trở lại bảo Đồ Lục tới bí thất chờ ta, ta phải đi chữa thương trước đã!
Vân Thiên Hà thấp giọng nói một câu rồi nhanh chân bước vào trong phòng.
Vừa bước chân vào phòng, con đau kịch liệt trong phủ tạng lại bốc lên, nhịn không được tiếp tục nôn ra một bãi máu.
Lúc này, Lâm lão đầu không biết từ nơi nào chạy tới, đứng phía sau Vân Thiên Hà nói:
– Tiểu tử, ngươi chạy ra ngoài làm gì, nội thương này cũng không nhẹ đâu!
Vân Thiên Hà lau đi vết máu trên miệng, cũng không trả lời, đi tới trước bàn, từ trong ngăn bí mất lấy ra một cái chai, sau khi lấy ra một viên tinh nguyên đan từ trong đó, trực tiếp cầm lấy cốc trà trên bàn rồi uống vào.
Sau khi ăn vào tinh nguyên đan, vẫn còn phải vận dụng Tinh Linh Chi Khí dẫn dắt tiêu hóa tinh nguyên đan khiến cho hiệu dụng được khuyếch tán, nhưng thấy Lâm lão đầu vẫn còn đứng đó, bèn nói:
– Tiền bối có chuyện gì sao, nếu không có việc gì thì ta cần nghỉ ngơi một lát!
– Tiểu tử, kim châm ta đã chuẩn bị xong, vốn định chờ ngươi về hỏi một chút, nhưng không ngờ ngươi lại mang thương thế trở về. Có chuyện gì phát sinh lão phu sẽ không hỏi tới, bất quá thương thế kia của ngươi, muốn khỏi phục cần phải có thời gian, lão phu sẽ trợ giúp ngươi một tay!
Nói xong, Lâm lão đầu đi tới ngồi lên giường phía trước Vân Thiên Hà, sau khi đưa tay đặt lên ngực hắn, chậm rãi vận chuyển nội tức tiến nhập vào trong cơ thể hắn.