Nguyễn Long cũng không suy nghĩ nhiều mà bước tới, theo sau là Mai Ngọc Long và cuối cùng là Hùng Đảm.
Ngay khi bước vào, trước mắt Nguyễn Long liền hiện ra một khu vực rộng lớn, tràn đầy hoa thơm cỏ lạ.
Đây chính xác là một thảo nguyên, phía xa xa là một ngọn thác nước trắng xoá như từ thiên không rơi xuống. Quang cảnh xinh đẹp lạ lùng.
Hùng Tài đang đứng phía trước, cao giọng nói:
“Đây là nơi ở của tộc ta, Hùng Hoàng Nguyên!”
Đợi mọi người có mặt đông đủ, Hùng Tài liền đi thẳng về phía trước, đến vách núi bên cạnh thác nước. Phía dưới là một hang động cực kỳ hoành tráng, có hai người đang đứng gác. Thấy Hùng Tài, họ quỳ xuống hô lớn:
“Tham kiến Hùng Linh Vương!”
“Đứng lên đi, đây là vị khách quý của tộc ta, ngươi mau đi báo với các trưởng lão đến tiếp đón, còn ngươi cho người chuẩn bị dọn tiệc”.
Hai người vâng dạ phóng đi, tốc độ nhanh chóng làm Nguyễn Long líu lưỡi. Hắn chợt nhớ bọn họ đã hoá hình, thực lực thấp nhất cũng là Thiên cảnh.
“Vào đi, đây là động phủ của ta, các tộc nhân thì sống rải rác xung quanh”.
Ban đầu Nguyễn Long nhìn động phủ cứ ngỡ là thô sơ đơn giản như nơi ở trước kia của Hồng Việt. Nhưng khi bước vào hắn lập tức choáng ngợp trước khung cảnh tráng lệ của nó.
Từng viên dạ minh châu được khảm đầy trên trần toả xuống ánh sáng lung linh, giá trị không sao mà tính.
Dọc theo hành lang được mài đẽo cẩn thận có nhiều phòng ốc được lắp cửa gỗ.
Cuối hành lang là một gian đại sảnh rộng lớn toàn bộ lót lông thú. Chính giữa là một chiếc bàn dài có đầy đủ ghế ngồi, đầu bên trên có một chiếc ngai tinh xảo chạm trỗ công phu, tất cả đều làm bằng loại ngọc phát ra ánh sáng nhu hoà.
Bức vách trên tường cũng được điêu khắc tỉ mỉ, hình ảnh sống động như thật. Nguyễn Long cẩn thận quan sát liền nhận ra những nhân vật miêu bức hoạ ghi chép lại là Lạc Long Quân và các thần nhân của nước Việt.
Hắn đi xung quanh ngắm nghía từng đường nét hoa văn, thầm cảm thán Hùng Linh tộc dáng người tuy thô kệch nhưng không ngờ lại là những nghệ nhân điêu khắc đại tài.
Đang mãi mê chiêm ngưỡng, bất chợt Nguyễn Long cảm thấy lạnh sóng lưng, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh như có một mối nguy hiểm tiềm tàng đâu đó.
Quay đầu nhìn lại, từ lúc nào trong đại sảnh đã xuất hiện bảy bóng người có nam có nữ. Bọn họ cùng lúc liếc mắt về phía hai người. Toàn thân Nguyễn Long cứng đờ, lỗ chân lông dựng đứng.
Ngay lập tức, Lạc Đồ trước ngực hắn phát ra ánh sáng mãnh liệt chưa từng có, xuyên qua lớp áo da của hắn mà toả ra ngoài. Mọi cảm giác run sợ lúc trước liền biến mất tăm.
Trong khi Mai Ngọc Long thì đã ngã quỵ xuống đất từ bao giờ, sắc mặt trắng bệch.
Nguyễn Long mắt vẫn nhìn chằm chằm bọn người mới đến, cúi xuống đỡ lấy Mai Ngọc Long ôm vào lòng ngực. Ánh sáng toả ra bao trùm lấy nàng, giúp thân thể nàng bình ổn trở lại.
Bảy người thấy cảnh tượng liền kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau. Uy áp từ thân thể phát ra càng thêm khủng bố. Thế nhưng Nguyễn Long vẫn lù lù bất động, không hề nhân nhượng nhìn thẳng bọn họ. Hắn như hòn đảo nhỏ lênh đênh giữa biển khơi. Mặc cho sóng dập gió gào không thể làm lay chuyển.
“Đủ rồi! Đây là khách quý của tộc ta! Các ngươi làm gì vậy!” Tiếng Hùng Tài vang lên.
Bọn người kia liền thu hồi khí thế:
“Tham kiến tộc trưởng, bọn ta chỉ là đang vui đùa với vị huynh đệ đây, quả thật là tuổi trẻ tài cao!”
“Hừ, mau ngồi đi!”
Nguyễn Long liếc nhìn Hùng Tài, ánh mắt có chút mỉa mai. Rõ ràng bọn người kia làm thế là ngầm có sự đồng ý của hắn. Có lẽ là muốn thử xem hắn có xứng với danh xưng thủ lĩnh bách tộc.
May mắn hắn có Lạc Đồ, hoá giải hết mọi uy áp. Nếu không sau này dù bọn họ có quy phục cũng sẽ chẳng coi hắn ra gì.
“Xin thứ lỗi, bọn họ không biết lớn nhỏ, mong thủ lĩnh ngươi bỏ quá cho!”
Nguyễn Long cũng không chấp nhất, hắn đến ngồi vị trí gần với Hùng Tài, Mai Ngọc Long thì kế bên hắn.
Những người còn lại lộ vẻ bất mãn. Đây là vị trí dành cho những người có thân phận rất cao, chỉ dưới Vương của họ an toạ.
Hùng Tài giới thiệu mọi người với nhau. Bảy người mới đến bao gồm năm nam ,hai nữ. Là tứ đại hộ pháp và tam đại tộc trưởng của Hùng Linh tộc, toàn bộ đều có tu vi Vương cảnh.
Sau khi giới thiệu cao tầng của bộ tộc, Hùng Tài dừng lại nhìn Nguyễn Long, trầm giọng nói từng tiếng một:
“Đây là Nguyễn Long, người chúng ta chờ đợi!”
Lời vừa ra, toàn trường chấn động hai mắt nhìn nhau.