“Xuất phát, đánh cho bọn chúng không dám ngẩng mặt lên nhìn người”, bên dưới đồng thanh đáp lại, mười phần khí thế.
…
Bên bờ Đà Giang.
“Chọi, chọi chết mẹ tụi nó”.
“Phốc, phốc ,tủm, tủm, ui da, ui da, má nó”.
“Lội qua nhanh cho ta, lên bờ đập bọn chúng”.
“Lên, lên, sắp tới rồi”.
“Không cho chúng lên bờ, lấy cây chọt tụi nó xuống”.
Tiếng quát, tiếng la vang dậy cả một khúc sông. Hàng ngàn người đang lội bì bõm dưới sông muốn qua bên này. Trên bờ cũng tụ tập hàng trăm người, nào cây nào đá liên tục ném xuống. Lúc này có vài người bắt đầu leo được lên bờ, nhưng chờ đợi lại là trận mưa côn gỗ đánh xuống xối xả, đau quá bọn chúng lại nhảy xuống, tìm hướng khác mà lên.
Cứ thế, một bên cố sức sang sông, một bên thi nhau ném đá cản lại. Dòng sông hiền hoà biến thành một chiến trường bất đắc dĩ. Đây chính là hai đoàn người Âu Việt và Lạc Việt. Phía Âu Việt nhân số rất đông, nhưng nhất thời vẫn chưa vượt được sông, cả bọn đang gồng mình hứng chịu từng đợt không kích của Lạc Việt. Tuy họ da dày thịt béo, gỗ đá không giết được nhưng cũng đau thấu xương, càng quyết tâm nhanh chóng lên bờ trả lại mối hận.
“Hổ Lạc Tướng, đã ném hết gỗ đá.”
“Tất cả sẵn sàng, bọn chúng vừa lên bờ lập tức lao vào”.
“Không được Lạc Tướng, bọn chúng đông hơn ta gấp đôi.”
“Hừ, đông hơn thì sao, bọn chúng mới lên bờ, bước chân chưa vững làm sao đánh lại chúng ta”.
Đà Giang là con sông ngăn cách địa bàn của hai tộc Âu Việt và Lạc Việt. Lòng sông rộng hơn năm mươi thước, tốc độ nước chảy cũng không nhanh. Hai bên thường xuyên bơi qua bơi lại đánh nhau nên rất hiểu rõ đối phương.
Lúc này quân Âu Việt đã lên bờ quá nửa, Lạc Việt lập tức lao vào đấm đá túi bụi. Vũ khí của họ đa phần là côn gỗ, chỉ một số ít mới có đồng sắt. Hai quân hỗn chiến không theo trận hình, chỉ cần thấy người có thực lực tương đương nhau thì lao vào, Nhân cảnh đánh Nhân cảnh, Địa cảnh đánh Địa cảnh. Bất kể nam nữ đều xông lên. Kẻ nào xui xẻo thì bị ba bốn tên vây công. Tên nào không trụ nổi thì bỏ chạy hoặc đầu hàng, không hề có thứ gọi là quân luật. Nếu Nguyễn Long có ở đây hắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm, cảnh này y như những băng đảng thời hiện đại thanh toán nhau, thậm chí còn thua kém xa, không hề có khí thế sát phạt của chiến trường đẫm máu.
Qua thêm một lúc, quân Lạc Việt dần dần yếu thế, số quân Âu Việt đã hoàn toàn áp đảo. Hổ Lạc Tướng tức giận gầm lên lao vào đám hỗn chiến. Từng tên, từng tên Âu Việt bị đánh văng ra ngoài, mất sức chiến đấu.
“Con hổ giấy, đối thủ của ngươi là ta”, đằng xa một người bay vút lại, xông thẳng vào Hổ Lạc Tướng.
“Binh, rầm”, bốn chưởng chạm nhau làm cát bụi tung lên mịt mù, đám người xung quanh ngã rạp xuống đất, ba chân bốn cẳng bò dậy chạy ra xa.
“Tên họ Triệu, lão cha ngươi không lo dưỡng già lại thích đánh nhau, hôm nay ta sẽ cho các ngươi đổi thành họ trăm.”
Vừa nói vừa tung chân đá thẳng vào đầu người mới đến. Người họ Triệu lắc đầu né tránh, đồng thời vung nắm đấm phản đòn. Hổ Lạc Tướng cúi người, đưa tay đấm trả, người kia biến đấm thành chưởng vỗ liên tiếp lên nắm tay vừa đến, chân đồng thời đá thúc vào bụng dưới của Hổ Lạc Tướng. Hắn nhảy người lên cao né tránh, vừa vung chân đá tới.
“Rầm”, người họ Triệu dùng cước đối cước, sức mạnh chạm nhau, cả hai run lên lui về.
“Khinh thường ngươi rồi”.
Hổ Lạc Tướng rút sau lưng ra một cây côn sắt, múa lên vun vút quất thẳng xuống người họ Triệu. Từ bao giờ, trên tay hắn cũng đã xuất hiện một cặp đao ngắn, giơ chéo lên đỡ côn. Cây côn trông có vẻ nặng nề nhưng trong tay Hổ Lạc Tướng lại cực kỳ linh hoạt lại có lợi thế chiều dài, người họ Triệu chỉ còn cách đón đỡ.
Hai người đại chiến liên hồi, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn nhìn thấy hai cái bóng bay lượn, không phân biệt được ai.
Bên ngoài, mọi người cũng bắt đầu lao vào vòng chiến mới, tộc Lạc Việt đã bỏ chạy khá nhiều, Âu Việt đang tập trung vây công số ngoan cố còn lại. Bỗng từ đằng xa, một tiếng hú dài vang lên:
“Âu Việt khốn kiếp, mau ra đây nhận tội”.