Hắn còn nhiệm vụ trong vòng năm ngày gây họa mười lần, giúp nàng ẩu đả năm lần. Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì hắn hoàn thành thế nào?
“Haiz.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chi Diễn này, con người ngươi đúng là quá nghiêm túc, quá cầu tiến. Một nam sủng như ngươi thật sự không cần biết nhiều như vậy. À, nhắc mới nhớ, ta quên hỏi ngươi…” Tần Uyển Uyển thả lỏng, nghĩ tới rất nhiều nghi vấn trước đây: “Ngươi học tiên pháp lúc nào vậy? À, còn có trận pháp trong lòng bàn tay ngươi hôm trên Đài thẩm mệnh, ngươi học từ đâu thế?”
Vừa nghe xong câu hỏi, Giản Hành Chi lập tức căng thẳng.
Hắn biết rất rõ Tu chân giới căm ghét việc mượn xác hoàn hồn này cỡ nào.
Nếu là thế giới năm đó hắn tu đạo có người mượn xác hoàn hồn, vậy chắc chắn kẻ đó sẽ bị toàn bộ Tu chân giới trừ khử bằng phương thức ác độc nhất.
Mặc dù hắn không cố tình mượn xác hoàn hồn, nhưng nói ra chưa chắc có người tin. Hắn khá căng thẳng, Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của hắn là biết hắn có chuyện khó nói. Nàng vỗ vai Giản Hành Chi: “Ngươi không cần sợ, ta cũng tùy tiện hỏi thôi. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ngươi không muốn nói thì cũng chẳng sao.”
“Ừm.”
Chưa bao giờ Giản Hành Chi thích cái tính “chuyện không liên quan, bỏ sang một bên” này của Tần Uyển Uyển đến thế. Hắn thở dài, nhưng nghĩ một lát lại thấy có chuyện không đúng: “Tần Uyển Uyển, ngươi không bình thường a.” Hắn cau mày: “Cô nói xem, có phải những hiểu biết của cô vượt quá một người kỳ Kim Đan rồi không?”
Đó đều là pháp thuật bậc Thiên, còn là những thứ hắn chưa từng gặp.
Tần Uyển Uyển nghe hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy Giản Hành Chi thông minh hẳn lên. Nàng ho khẽ: “Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta chứ.”
Dù sao cũng sắp mỗi người một ngả, hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, tựa đầu lên lưng Giản Hành Chi: “Được rồi, ta ngủ một lát, ngươi cõng hết nổi thì gọi ta.”
Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng nàng đi một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.
Đợi Tần Uyển Uyển mở mắt ra lần nữa đã là sáng sớm. Nàng cảm giác tia nắng chiếu thẳng vào mặt, mơ màng mở mắt ra. Phía trước là cổng thành của một trấn nhỏ bình thường, ba chữ “Trấn Tầm Tiên” trên thành hết sức oai phong dưới ánh mặt trời.
“Đến rồi?”
Tần Uyển Uyển xoa xoa mắt, không thể tin tưởng.
Nàng nhảy từ trên người Giản Hành Chi xuống ngó tới ngó lui. Sáng sớm, trấn Tầm Tiên người qua kẻ lại, đám đông đứng xếp hành trình văn thư và bạc đút lót cho thủ vệ, lục tục đi vào nội thành.
Tần Uyển Uyển đi tới bảng truy nã bên cạnh cổng thành. Trên cột dán đầy tranh vẽ người, đều là người mà Thiên Kiếm Tông treo thưởng số tiền lớn. Một bản vẽ không có gương mặt, bên trên viết:
[Thiên Lưu, còn gọi là đạo tặc hái hóa, hoặc quỷ háo sắc, sở hữu bảo vật “Thiên diện”, giỏi thay đổi khuôn mặt, yêu thích mỹ nhân (bất kể nam nữ), gây án trên trăm vụ, gần đây lẻn đến phụ cận Thiên Kiếm Tông. Cấp bậc giải thưởng: cấp năm, bậc Trung].Thế giới này chia mọi thứ thành ba bậc Thiên – Trung – Địa, mỗi bậc chín cấp, cao nhất là cấp chín.
Cấp năm bậc Trung, xem ra tên Thiên Lưu này có vẻ lợi hại.
Tần Uyển Uyển đọc sơ qua tin tức, vô cùng cảm khái.
Giản Hành Chi nhìn hình vẽ người trước mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn thời gian đếm được chỉ còn ba ngày của nhiệm vụ thứ nhất, hắn biết hắn không thể kéo dài được nữa.
Nhìn thị vệ đứng tại cổng thành thu tiền đút lót của người qua đường, hắn gọi một tiếng: “Ê”.
Tần Uyển Uyển ngáp dài, nhìn sang hướng Giản Hành Chi đang nhìn, thấy một đứa bé và một ông lão bị binh lính dạy dỗ vì không có tiền đút lót để qua cửa.
Ông lão cúi đầu khom lưng, trông vô cùng đáng thương.
Tiếng “Ê” này của Giản Hành Chi thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã nhìn thấy Giản Hành Chi chỉ về phía nàng, giọng điệu cao ngạo: “Người này nói các ngươi đều là phế vật, nàng ta có thể lấy một địch một trăm tên như các ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Hành Chi: Là huynh đệ thì đến chém chủ nhân ta đi!
Tần Uyển Uyển: Cha mẹ cứu con, gặp trúng tên thần kinh rồi.
Làm sao để mọi người biết ta từ tra nam trở thành nam nhân tốt đây?
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~