[Chắn chắn là có điềm, không ngờ tới một hoạt động nhỏ lại nổ ra một quả dưa siêu to khổng lồ như vậy] [Chỉ là một cái móc chìa khóa mà thôi, đừng chụp mũ có được không?] [Vấn đề không nằm ở móc chìa khóa chị hiểu hôn! Chị nhìn vẻ mặt Tần tổng đi, chị cảm thấy vẻ mặt đó trong sạch sao! Chị dám nói trong sạch không!] [Bi thương và niềm vui của con người không tương thông với nhau, tui chỉ vui vẻ vì tui lại có avatar mới ròi]
Trương Ức nhận lấy chìa khóa, trước hết là cảm ơn một tiếng, sau đó nhướn mày: “Chìa khóa này của cậu đẹp đấy.”
“Ừm.” Tần Thư đáp một tiếng, nói, “Là bạn làm cho.”
Chìa khóa nhà có hai chiếc, trước đó đã đưa một chiếc cho Tống Vân Hồi, đối phương đã treo móc khóa vào, có lẽ cảm thấy đẹp mắt nên đã gắn khủng long nhỏ cho anh.
[Bạn sao? Thật á? Là định nghĩa bạn bè của tui sai rồi ư?] [Ảnh vậy mà lại ‘ừm’ kìa! ‘ừm’ kìa!] [Tuy rất muốn giúp giải thích chỉ là bạn bè thôi đừng ăn nói lung tung, thế nhưng bạn bè bình thường kiểu gì mà đụng được cả chìa khóa thế kia, còn gắn cả móc khóa lên nữa!] [Xong rồi, trời sắp mưa rồi, Tần tổng muốn yêu……ừm, tìm bạn bè rồi]Cuối cùng Trương Ức cầm chiếc chìa khóa có treo bé khủng long nhỏ lủng lẳng rũ xuống biểu diễn động tác bẩy một khối sắt.
Bầu không khí càng tăng vọt thì thời gian trôi qua càng nhanh.
Các cư dân mạng chen vào được phòng live gào khóc thảm thiết lăn lộn đầy đất, nhưng vẫn không làm được gì, phòng trực tiếp đúng giờ tắt live, chỉ chừa lại một màn hình tối thui cho bọn họ.
Tổ sản xuất và diễn viên ngồi ở dưới đài, trước khi ánh sáng toàn trường, Tần Thư tạm rời ra khỏi hội trường, gửi cho Tống Vân Hồi một tin nhắn.
[Phim điện ảnh đã bắt đầu chiếu rồi]Điện thoại đang đặt ở một bên sáng lên, tiếng và chế độ rung đã hoàn toàn bị tắt, cũng chỉ sáng lên một khắc, sau đó lại tối xuống.
Tống Vân Hồi đang ngồi trên ghế chân cao, đỡ lấy headphone nhàn nhạt cụp mắt nhìn bản nhạc trong tay, hoàn toàn không liếc nhìn điện thoại lấy một cái.
Vừa phát xong một bài hát, người của phòng thu âm ngồi bên cạnh hỏi cậu: “Lần này cảm thấy thế nào?”
Ngón tay Tống Vân Hồi nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lực đạo nhẹ nhàng, nhưng lại như gõ vào lòng người vậy, khiến người ta không tự chủ được mà khẩn trương hẳn lên.
Cậu cười cười: “Tổng thể đều rất tốt, chỉ là chi tiết nhỏ thứ ba của đoạn hai cần phải sửa lại một chút.”
Đối phương thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy lại lần nữa nhé.”
***
dài hai tiếng rưỡi.
Buổi công chiếu bắt đầu từ sáng sớm, đợi đến khi chiếu xong phim điện ảnh thì thời gian đã đến trưa.
Nhưng không một ai cảm thấy mất kiên nhẫn hay có bất kỳ cảm xúc muốn rời đi nào.
Trên màn ảnh đang dần dần hiện lên danh sách nhà tài trợ và diễn viên, nghe bên tai là ca khúc kết phim, luôn cảm thấy thất vọng mất mát, vẫn chưa đủ.
Người trong hội trường đều đang đợi *trứng màu cuối cùng.
(*) Là một thông điệp, hình ảnh, hoặc tính năng ẩn trong một trò chơi điện tử, phim, hoặc phương tiện truyền thông khác, thường ở dạng điện tử.
Trứng màu chỉ vỏn vẹn một phút rưỡi, có lẽ cũng không đến một phút rưỡi, rất nhanh đã chiếu xong.
Lúc mọi người đã bắt đầu tiếc nuối, màn hình vốn đã tối xuống lại lần nữa sáng lên, bên trên có chữ thuyết minh, nội dung tiếp theo không nằm trong phạm vi của bộ phim, có thể tiến hành quay chụp.
Chỉ là không ngờ tới còn có trứng nối trứng.
Trứng màu mới là ngoài lề, đạo diễn cầm cốc giữ nhiệt làm micro lần lượt phỏng vấn từng diễn viên đang làm việc riêng của mình.
Người đầu tiên là Tần Thư, đạo diễn tùy tiện bảo anh ước một điều.
Vừa diễn xong nên Tần Thư chỉ mới cởi áo khoác, trên người vẫn mặc áo sơ mi, cà vạt vẫn tỉ mỉ gọn gàng như cũ. Ánh mắt anh dường như không đối diện với ống kính mà hướng sang một bên, nói:
“Vậy thì hy vọng người từng trải qua sự cố và người của đoàn làm phim mỗi ngày đều vui vẻ.”
Giọng nói trầm ổn êm tai, nội dung lại giản dị tự nhiên ngoài ý muốn.
Phỏng vấn xong xuôi, đầu của ‘micro’ bị vặn xuống, sau khi đạo diễn uống xong một ngụm nước lại đậy trở về.
Người thứ hai ông phỏng vấn là Trương Ức, anh ta lại càng giống vừa diễn xong hơn, trên người đỏ đỏ xám xám, toàn bộ đều là màu của túi máu giả.
Đạo diễn hỏi anh ta: “Trưa nay muốn ăn gì nào?”
Trương Ức đang lau bàn tay bị dính máu giả, đáp: “Ăn chút gì đó thanh đạm thôi, ăn chút rau đi, trừ cà chua.”
Ống kính xoay một cái, vừa vặn lia tới Tống Vân Hồi đang ngồi một bên thu dọn đồ đạc.
Cậu và Trương Ức diễn xong cùng một lúc, điểm không giống là đây là cảnh cuối của cậu, diễn xong là kết thúc luôn.
Cậu cũng chưa kịp thay trang phục diễn xuống, vẫn đang đeo cặp kính gọng đen, trông rất nho nhã.
Đạo diễn đưa cốc giữ nhiệt qua, hỏi: “Có thể phỏng vấn cậu một chút không?”
Tống Vân Hồi hoàn toàn chấp nhận lời của đối phương, rất phối hợp tiến sát lại cốc giữ nhiệt nói: “Có thể.”
Đạo diễn hỏi cậu: “Dự định tiếp theo là gì? Vẫn muốn quay phim điện ảnh tiếp chứ?”
Tống Vân Hồi đẩy đẩy mắt kính, vết xước trên tay lóe qua một cái, đáp: “Quay.”
Cậu nói: “Chỉ cần còn một chút nhiệt tâm, một chút ủng hộ, tôi đều có thể bước tiếp.”
Đạo diễn cười đến vui vẻ, “Vậy phim điện ảnh tiếp theo của tôi vẫn sẽ tìm cậu.”
Tống Vân Hồi mỉm cười gật đầu.
Sau đó đạo diễn lại tiếp tục phỏng vấn thêm vài người nữa, người dưới đài xem, đều cảm thấy trong miệng khô khốc, cảm giác vui vẻ khi còn trứng màu dần dần yếu ớt.
Cuối cùng ngoại trừ ban tổ chức, không một ai có thể cười mà bước ra ngoài.
Buổi công chiếu chỉ vừa kết thúc, nhiệt độ trên mạng đã hoàn toàn tăng vọt.
[Không một ai cười nổi mà bước ra khỏi rạp chiếu phim! Không một ai!] [Tui tuyên bố tui từ anti chuyển thành fan, ai có thể không luân hãm đây! Ai có thể! Bây giờ có người nói với tui Tần Thư thích Tống Vân Hồi tui cũng không chút nghi ngờ! Trận ho khan của Trần Tứ là ho khan sao, đó rõ ràng là đào sâu vào tim tui!] (Thôi làm anti típ đi bà dà, bánh tráng nướng còn không lật lại bà:))) [Tin tức tốt, tui đã đến buổi khai mạc của , tin tức xấu, tui và người cạnh tui đều không mang theo giấy] [Lầu trên tui hiểu nỗi khổ của thím! Cũng may mà lúc đó trên tay tui có giấy nháp (.)] [Thu hồi lại câu nói trước, mỗi một diễn viên trong đều rất tuyệt, không ai có thể tùy tiện thay thế] [Nhưng tui vẫn cảm thấy Tống Vân Hồi không ưu tú bằng Tống Tử Thư, cậu ta dựa vào đâu chứ] [Cảm phiền xem xong phim điện ảnh đi rồi hẵng on mic tiếp hén, cảm ơn] [Tuy rằng rất thích Tống Tử Thư, nhưng thoáng so sánh một chút sẽ phát hiện ra chênh lệch còn rất lớn] [Tần tổng thì vẫn phát huy ổn định, hơn nữa cảm giác ảnh càng tiến bộ hơn rồi! Kỹ năng diễn xuất trực tiếp bùng nổ!] [Tui thì khác, tui vẫn đang tò mò người bạn kia của Tần tổng là ai]Bạn của Tần tổng lúc này vừa mới ra khỏi phòng thu âm, đang lưu loát xóa sạch toàn bộ các tin nhắn đề xuất, không nhìn lấy một cái.
Có lẽ cậu nhìn thấy, chỉ là không để ý.
Cậu đọc tin nhắn WeChat Tần Thư gửi tới, sau đó lại nhận được một tin nhắn.
Là nền tảng phát sóng trực tiếp gửi tới.
Rất ngắn gọn nhưng rất đanh thép.
[Kính gửi Sữa Đậu Nành không ngon thân mến, thời lượng phát sóng trực tiếp tháng này của ngài còn thiếu 15,3 tiếng nữa, xin hãy nhanh chóng bổ sung càng sớm càng tốt ~]Cậu lại liếc nhìn thời hạn bên dưới một cái.
Hạn chót là trước 12h đêm ngày 31.
Hôm nay là 30.
Tống Vân Hồi: “……”
Tống Vân Hồi mặt không cảm xúc cất điện thoại vào.