“Thật không cho anh lên?!” Thẩm Trường Lưu nhìn biểu tình kiên quyết của cậu, thở dài: “Được, anh đây liền ngủ dưới đất, anh thật sự ngủ dưới đất!”
Mạc Chi Dương hừ nhẹ một tiếng: “Ngủ liền ngủ đi.” Cư nhiên lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy bôi nhọ cậu, thật đáng giận.
Thẩm Trường Lưu lúc này cũng thực ngoan, liền thật sự lấy chăn trong ngăn tủ cùng đệm dự phòng dọn ra: “Ai*, Dương Dương cư nhiên cho anh ngủ dưới đất, thật tàn nhẫn, nếu anh bị cảm thì làm sao bây giờ?”
(Ai* là tiếng thở dài nha)
Một bên trãi nệm một bên nói thầm, chờ lúc làm xong, lại chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu: “Dương Dương, em thật không cho anh lên a?”
“Ngủ nhanh đi, ngày mai em còn có việc.” Nói xong Mạc Chi Dương cũng nằm xuống, nhắm mắt lại: “Tắt đèn cho em!”
Thấy cậu nằm xuống, Thẩm Trường Lưu lộ ra ý vị thâm trường tươi cười: “Được.” Sau đó đi tới tắt đèn.
Một mình chiếm giường lớn ngủ đến thật thoải mái, hắn ngủ dựa ở cửa sổ bên kia, Mạc Chi Dương liền xoay người đối mặt với cửa chính, thoải mái nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại liền cảm thấy không ổn, đột nhiên mắt cá chân bị nắm lấy, doạ Mạc Chi Dương nhảy dựng, kết quả còn chưa kịp la lên thì cả người với chăn đều bị bế lên: “Thẩm Trường Lưu!”
“Làm sao vậy?” Trong bóng tối, Thẩm Trường Lưu cười đến vô tội.
Mạc Chi Dương bị bóc đến vững chắc, không thể động đậy: “Anh thả em xuống!”
Thẩm Trường Lưu cười, liền đem người từ trên giường ôm xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống nệm, hắn cũng nằm xuống, không màng cậu giãy giụa đem người cách chăn ôm vào trong ngực: “Anh không có lên giường ngủ, có phải là thực nghe lời không?”
“Phi, anh buông em ra, em muốn ngủ trên giường!” Mạc Chi Dương toàn thân trên dưới cũng chỉ có đầu có thể động, vừa nhấc đầu trực tiếp cắn cằm hắn, nhưng lại không có lực, chẳng qua là dùng hàm răng nghiền.
Thẩm Trường Lưu ôm đến càng chặt: “Dương Dương, anh yêu em.”