“Tôi chỉ là trả đồ lại cho cô ta mà thôi.” Nguyễn Nam Chúc ung dung nói, “Ai biết cô ta ngu như vậy.”
“Anh để khung tranh ở chỗ nào?” Đàm Táo Táo sau khi đã suy nghĩ cẩn thận chuyện là như thế nào mới hỏi.
Nguyễn Nam Chúc không nói gì, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Vài phút sau, bọn họ lại lần nữa quay về phòng Dương Mỹ Thụ.
Nguyễn Nam Chúc đóng cửa, sau đó đi tới mép giường Dương Mỹ Thụ, cong lưng nửa quỳ trên thảm.
Nhìn động tác của hắn, Lâm Thu Thạch cũng đoán được nơi hắn giấu khung tranh —— hắn vậy mà đặt khung tranh xuống gầm giường Dương Mỹ Thụ.
“Thế này cũng được?” Đàm Táo Táo trợn tròn đôi mắt.
“Tôi cũng muốn biết được chưa, không nghĩ rằng thế mà thật sự có hiệu quả.” Nguyễn Nam Chúc bỏ vào dưới giường là một cái khung tranh, lúc lấy ra, cũng đã biến thành một bức họa.
Chỉ là nội dung bức họa này lại lung tung rối loạn, làm người xem không thể hiểu rõ rốt cuộc trong này vẽ cái gì. Nhưng xem từ màu sắc trên bức tranh, hiển nhiên là đã đổ máu.
“Hoàn toàn không nhìn ra Dương Mỹ Thụ.” Đàm Táo Táo cúi đầu nhìn bức tranh, “Ít nhất lúc trước còn có thể nhìn ra là vẽ hình dáng con người……” Cũng không biết cô ta đã làm cái gì, khiến tranh của bản thân thành cái dạng này.
“Tranh của cô ta xuất hiện ở nơi đây, đã nói lên rằng cô ta không hề rời khỏi căn phòng này.” Nguyễn Nam Chúc phân tích nói, “Nếu không hề rời khỏi căn phòng này, vậy chắc chắn là cô ta đã kích phát điều kiện tử vong khác.” Ánh mắt hắn chuyển qua tranh phong cảnh bị rạch nát tươm trên vách tường, “Cô ta động tay với Người đàn bà trong mưa.”
“Ừ.” Lâm Thu Thạch tán đồng suy luận của Nguyễn Nam Chúc, “Thời điểm bị đóng khung vào trong khung tranh, tranh trong phòng đúng là sẽ biến thành thứ khác.”
Nguyễn Nam Chúc cuối cùng nói một câu: “Đấu với người, vui vẻ vô cùng.”
Đàm Táo Táo với Lâm Thu Thạch lại đều cười khổ, bọn họ không có loại suy nghĩ giống Nguyễn Nam Chúc, thời điểm đối mặt với ma quỷ, còn phải đối mặt với đồng đội tùy thời tuỳ khả năng phản bội mình, đây thật sự không phải trải nghiệm làm người cảm thấy vui vẻ gì.
Tìm được tranh của Dương Mỹ Thụ rồi, nhưng nếu chỉ xem tranh, bất cứ ai cũng đều không thể nhận ra đây là cái cô gái cũng coi như là xinh đẹp kia.
Trước mắt đã chết ba người, Tiểu Tố, Dương Tiệp, Dương Mỹ Thụ, nhưng cách lúc tìm được chìa khóa, không biết khoảng cách còn lớn tới bao nhiêu.
Nữ chủ nhân vẫn vẽ tranh như cũ, chỉ là lúc này trên bản vẽ tiệc tối của bà ta, lại có thêm hai khuôn mặt.
“Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu nhìn ngươi. Trăng sáng trang trí cửa sổ của ngươi, ngươi trang trí giấc mơ của người khác.” Nguyễn Nam Chúc vo tờ giấy vốn nên thuộc về Dương Mỹ Thụ, “Chúng ta chắc chắn là phong cảnh, vậy người ngắm phong cảnh, chính là nữ chủ nhân, tại sao tờ giấy của Dương Mỹ Thụ so với chúng ta lại kỹ càng tỉ mỉ như vậy……” Hắn dường như có chút nghi hoặc đối với việc này.
“Không biết.” Đàm Táo Táo nói, “Có thể là cô ta đi vào cánh cửa có chất lượng tương đối cao?”
Cũng không biết lời Đàm Táo Táo nói nhắc nhở Nguyễn Nam Chúc cái gì, hắn im lặng một lát nói câu: “Cũng có lẽ là phương thức cô ta ra cửa, tương đối đặc thù.”
“Có ý gì?” Đàm Táo Táo không thể hiểu được, “Còn có thể dùng phương thức khác ra cửa?”
“Ai biết được.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Theo lý thuyết nếu đã tìm được nguyên nhân kích phát tử vong, hẳn là có thể lẩn tránh nguy hiểm cho đến khi tìm ra chìa khóa. Nhưng mà sự tình cũng đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ, ngay sau ngày Dương Mỹ Thụ chết được ba hôm, Lâm Thu Thạch lại gặp phải việc ngoài ý muốn.
Lúc ấy hắn vừa ăn xong cơm chiều, đi WC ở cuối hành lang, nhưng thời điểm hắn từ WC ra ngoài, lại mẫn cảm cảm giác được không bình thường.
Nguyên bản hành lang quen thuộc, lại trở nên có chút xa lạ.
Đây là một loại cảm giác rất khó hình dung, tuy rằng cảnh vật giống nhau như đúc, nhưng Lâm Thu Thạch lại cảm thấy hành lang này rất xa lạ.
Bước chân hắn có chút chần chờ, không biết có nên đi tiếp hay không.
Hành lang rất dài, đèn dầu bên sườn hắt ra ánh đèn tối tăm, vô số khung tranh treo hai bên hành lang, lại thấy không còn thấy rõ lắm bộ dáng.
Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng mưa rơi tí tí tách tách, tiếng mưa rơi này đến từ WC phía sau hắn, tí tách, làm người nghe được cực kỳ không thoải mái.
Lâm Thu Thạch đi thử về phía trước vài bước, đi tới giữa hành lang.
Thảm trên đất mềm, vách tường lạnh băng, khung tranh ướt……
Từ từ, khung tranh ướt? Lâm Thu Thạch chợt sửng sốt, quay đầu hướng tới vách tường nhìn lại, chỉ thấy tất cả tranh vẽ treo ở trên vách tường xung quanh hắn đều bắt đầu đọng nước, dòng nước theo vách tường uốn lượn chảy xuống, chảy vào tấm thảm mềm mại.
Không biết từ khi nào, nơi sâu bên trong hành lang xuất hiện một bóng người đứng thẳng, dáng dấp bóng người kia cực kỳ quen thuộc, mặc dù mới chỉ nhìn bóng dáng, Lâm Thu Thạch vẫn nhận ra, đó chính là nữ chủ nhân lâu đài cổ, Người đàn bà trong mưa.
“Dư Lâm Lâm.” Giọng Nguyễn Nam Chúc đột nhiên truyền tới.
Lâm Thu Thạch tìm theo tiếng nhìn qua, lại nhìn thấy bức tranh trên vách tường bên phải hắn biến thành dáng dấp Tiểu Tố, trong tranh cô ta vẫn xinh đẹp như cũ, cười cười vẫy tay với Lâm Thu Thạch, “Lâm Thu Thạch.”
Lâm Thu Thạch bỗng nhiên cảm thấy lạnh cực kỳ.
“Dư Lâm Lâm, anh tới chơi với tôi đi.” Tiểu Tố trong tranh nói như thế, “Một mình tôi ở bên trong rất không vui vẻ.”
Cô ta nói, lại là vươn tay ra từ trong tranh, muốn bắt lấy Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch bị tình cảnh này dọa một cái, phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước.
Nhưng cánh tay Tiểu Tố giống như con rắn thật dài, càng ngày càng duỗi ra, hướng chỗ Lâm Thu Thạch mà tới.
Lâm Thu Thạch xoay người chạy mau, những tranh vẽ xung quanh lại đều vươn ra vô số cánh tay thon dài, có cái quấn lấy thân thể Lâm Thu Thạch, có cái bắt lấy chân Lâm Thu Thạch.
“Nguyễn Nam Chúc ——” Lâm Thu Thạch muốn né tránh, nhưng hành lang này lại cực kỳ nhỏ hẹp, chân hắn bị thứ trong tranh bắt lấy, liền bị ai đó mạnh mẽ kéo từ trong WC ra ngoài.
Người đàn bà mặc đồ đen kia, không biết từ khi nào đứng ở trước mắt Lâm Thu Thạch.
Bà ta từ trên cao nhìn xuống Lâm Thu Thạch, thân hình thật lớn, ở trên người Lâm Thu Thạch, phủ xuống bóng râm màu đen.
Lâm Thu Thạch bị bắt ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt bà ta.
Người đàn bà nọ vẫn không nói lời nào, cứ như vậy dùng con ngươi màu đen, nhìn chăm chú Lâm Thu Thạch. Hai người càng lúc càng gần, gần đến Lâm Thu Thạch thậm chí có thể ngửi được loại mùi thuốc màu quái dị trên người bà ta.
Cả người Lâm Thu Thạch cứng đờ, giống như một con ếch xanh bị thiên địch theo dõi.
Người đàn bà nọ duỗi tay bắt được cánh tay Lâm Thu Thạch, sau đó nhấc cả người hắn lên. Sực lực bà ta cực lớn, xách Lâm Thu Thạch mét tám mấy như xách một con gà, Lâm Thu Thạch bị bà ta bắt được cánh tay, căn bản vô lực phản kháng.
Người đàn bà kéo theo Lâm Thu Thạch, liền đi lên mái nhà.
Lâm Thu Thạch bắt đầu dùng sức giãy giụa, trước mặt người đàn bà có sức lực khủng bố này, Lâm Thu Thạch quả thực giống như đứa trẻ con sáu tuổi, một chút lực phản kháng tìm đường sống cũng đều không có, hắn bị nữ nhân kéo lên cầu thang, hướng lên mái nhà.
Hắn sắp phải chết! Hắn sắp phải chết!! Lần đầu tiên, Lâm Thu Thạch cảm nhận được rõ ràng hơi thở của tử vong như thế, hắn có một dự cảm mãnh liệt, hắn đang chỉ cách tử vong một bước, chỉ cần lên tới mái nhà, hắn nhất định phải chết!
“Đệt!” Hiếm thấy một lần chửi bậy, Lâm Thu Thạch bắt chặt lấy tay vịn cầu thang, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân đột nhiên bị kéo vào thế giới trong tranh, không phải dựa theo Nguyễn Nam Chúc nói, chỉ cần không bị đóng khung trong khung tranh liền không có việc gì sao…… Chẳng lẽ…… Còn có khung tranh khác mà bọn họ chưa hề phát hiện?
Trên tay vịn tất cả đều là vệt nước, Lâm Thu Thạch căn bản nắm không vững, đối mặt với giãy giụa hấp hối của hắn, trên mặt người đàn bà nọ, vẫn như cũ không có bất cứ biểu tình gì, bà ta bắt lấy hắn, tiếp tục dùng sức, Lâm Thu Thạch rất nhanh liền vô pháp chống cự, lại bị người đàn bà kéo về phía trước.
Không có biện pháp, Lâm Thu Thạch cười khổ trong lòng.
Nhưng mà ngay thời điểm hắn chuẩn bị từ bỏ, Lâm Thu Thạch lại nghe thấy một tiếng thuỷ tinh giòn vang, hình ảnh trước mặt hắn bắt đầu rách nát, vặn vẹo, thân ảnh người đàn bà kia cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Lâm Thu Thạch ——” Đây là giọng Đàm Táo Táo mang theo nức nở, “Anh quay về ——”
“Lâm Thu Thạch!” Nguyễn Nam Chúc cũng đang gọi tên của hắn.
Lâm Thu Thạch gian nan muốn mở mắt ra, lại trước sau không thể như ý nguyện.
Rốt cuộc, tiếng thuỷ tinh vỡ vụn càng thêm rõ ràng, ánh sáng bắt đầu chói đau mắt Lâm Thu Thạch, hắn gian nan trợn trừng mắt, thấy được trước mắt là Đàm Táo Táo đang hoảng sợ, cùng với Nguyễn Nam Chúc hai mày nhíu chặt.
“Tôi làm sao vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Anh thiếu chút nữa đã chết ——” Giọng Đàm Táo Táo hoảng sợ vô cùng, “Nếu không phải Nguyễn Nam Chúc phát hiện nhanh……”
Lâm Thu Thạch cúi đầu, thấy bản thân vậy mà nằm trong WC, bên cạnh là một tấm gương vỡ vụn.
“Hình như tôi bị bà ta ép đi vào thế giới trong tranh.” Lâm Thu Thạch có chút đờ đẫn, “Nhưng mà không phải không còn khung tranh sao?” Dương Mỹ Thụ đã chết, hẳn là phải không còn khung tranh nào, vậy tại sao hắn lại còn bị……
“Một hoạ sĩ vẽ tranh, làm sao lại không có khung tranh? Khung tranh của Dương Mỹ Thụ, còn không phải là bà ta cung cấp sao.” Nguyễn Nam Chúc bất đắc dĩ, “Tôi cho rằng đây là lẽ thường……”
Lâm Thu Thạch: “……” Đây thế mà là lẽ thường, thật xin lỗi, chỉ số thông minh của hắn muốn sống sót ở trong cửa quả nhiên thực khó khăn.
Đàm Táo Táo ở bên cạnh nhỏ giọng khóc.
“Nhưng việc này cũng không thể trách anh.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Ai biết thứ kia lại thông minh như vậy.” Hắn chỉ chỉ tấm gương vỡ vụn trước mặt, “Anh nhìn xem.”
Lâm Thu Thạch ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện sau mặt gương đã vỡ thế mà lại là một cái khung tranh màu đen, mà tấm gương này còn là gương hai mặt, cũng có nghĩa là mỗi người từng bị gương chiếu qua, đều bị khung tranh đằng sau đóng khung vào.
Biểu tình Lâm Thu Thạch méo xẹo: “Có một tấm này hay là toàn bộ gương……”
Nguyễn Nam Chúc nhún vai: “Đây là lâu đài của bà ta, anh cảm thấy sao?”
Lâm Thu Thạch: “Cho nên kỳ thật điều Dương Mỹ Thụ làm là thừa ——”
Nguyễn Nam Chúc: “Không riêng gì Dương Mỹ Thụ, đến tôi cũng là làm điều thừa.” Hắn nói: “Vừa rồi anh làm gì ở bên trong? Làm sao lại đi vào trong tranh vậy?”
Lâm Thu Thạch: “Tôi đi trên hành lang vài bước……”
Nguyễn Nam Chúc: “Lần sau gặp phải loại chuyện này đứng ở tại chỗ đừng nhúc nhích.”
Lâm Thu Thạch ôm đầu thở dài, cảm thấy mấy thứ này thật sự khó lòng phòng bị, hắn lại đột nhiên nhớ tới cái gì: “Làm sao cậu biết tôi ở đâu? Lại còn sau khi tôi bước vào khung tranh, còn có thể được cứu ra?”
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy không nói gì, chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Lâm Thu Thạch: “Duyên phận đi.”
Lâm Thu Thạch bừng tỉnh, hoá ra là khuyên tai Nguyễn Nam Chúc cho hắn có tác dụng.
“Hiện tại làm sao bây giờ.” Đàm Táo Táo mờ mịt, “Nếu toàn bộ đằng sau gương đều có khung tranh, chúng ta đây chẳng phải là đều là đối tượng bà ta muốn giết thì giết?”
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: “Không thể được, đây không phải cửa cấp cao, điều kiện giết người kỳ thật đều rất hà khắc, sẽ không dễ dàng xuất hiện tình huống chết cả đoàn.” Hắn tính một chút, “Không phải cô phát hiện mỗi lần bà ta kéo một người vào trong tranh sau đó phải cách một đoạn thời gian mới có thể kéo người thứ hai sao?”
Đàm Táo Táo: “Cho nên……?”
Nguyễn Nam Chúc: “Cho nên chúng ta có cần đi thử xem có thể tìm ra chìa khóa hay không.”
Đàm Táo Táo hồ nghi nhìn Nguyễn Nam Chúc: “Cái gì kêu tìm ra chìa khóa?”
Nguyễn Nam Chúc: “Cô nói xem nếu tôi thừa dịp lúc bà ta không thể giết người lại cho đống tranh của bà ta một mồi lửa……”
Nghe được Nguyễn Nam Chúc nói, biểu tình của Đàm Táo Táo với Lâm Thu Thạch đều là một trận vặn vẹo.
Đàm Táo Táo hoảng sợ không thôi nói: “Nguyễn Nam Chúc, anh đừng thử tìm đường chết bên cạnh bờ vực được không!”
Nguyễn Nam Chúc: “À, tôi chỉ là đùa một chút thôi.”
Lâm Thu Thạch với Đàm Táo Táo đều lộ ra biểu cảm không hề tin tưởng, giọng điệu này của Nguyễn Nam Chúc, một chút đều không giống như đang nói đùa.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc lấy bật lửa ra: Tôi thật sự là nói đùa……
Nữ chủ nhân:????
Lâm Thu Thạch: Đùa một chút cậu đã vui vẻ như vậy sao……