“Có sao vậy?”
“Nếu như vị đại ca ca này của ta là thương nhân còn sở hữu một chuỗi các cửa hàng buôn bán đồ trọng yếu của Yên quốc, vậy thì cậu chỉ cần biến thành hình người mang những bản phác thảo trang phục này bán cho huynh ấy không phải là được rồi sao? Danh tiếng thì huynh ấy có sẵn rồi, không cần chúng ta phải xây dựng từ đầu, cũng đỡ tốn tiền xây dựng cửa hàng rồi thuê nhân công, mà chúng ta vẫn có tiền mang về. Chẳng phải rất có lợi sao?”
“Cô cũng biết vắt kiệt tài nguyên đến giọt cuối cùng đó, đến ta và ca ca cô cũng không tha.”
Vân Nghê không bận tâm tới câu nói cuối của Pipi, ý cô đã quyết, Pipi và Phương Thanh Huyền không thể thay đổi. Ấn chuyển tiếp file Vân Nghê tiếp tục chăm chú đọc.
– Phương Bảo Lâm: 15 tuổi, bằng tuổi với nguyên chủ được Lý Loan và Phương Từ nhận nuôi sau ngày nguyên chủ mất tích hai nam. Không rõ sở thích, sở trường, sở đoản, tính cách…..
“Pipi, sao chỗ Phương Bảo Lâm mọi thứ lại thiếu thốn nhiều vậy, còn không rõ ràng bằng Phương Thanh Huyền.”
“Tại vì cuộc đời của Phương Bảo Lâm đã bị thay đổi rồi, nguyên gốc thì cô ấy không được yêu thương, bị mẹ con Mộ Du và Phương Hạnh Phương đánh đập đến thừa sống thiếu chết, phỉ báng làm khổ đủ đường, chưa đến năm 15 tuổi đã chết rồi. Để có thể sống đến tận năm 15 tuổi là cả một nỗ lực lớn để xoay chuyển cục diện đó. Tại vì trong chuyện này Phương Bảo Lâm là nhân vật phụ, mà hệ thống lại được thiết lập chỉ nhân vật chính mới có thể thay đổi cốt chuyện, nên Phương Bảo Lâm vốn không phải thay đổi kết cục chết thảm của mình, cô ấy chỉ là thay đổi thời gian chết của mình thôi. Muốn thay đổi hoàn toàn vẫn phải dựa vào cô.”
“Thì ra là vậy nên cô ấy mới ra sức giúp ta như vậy trong buổi thọ yến. Tuy vậy nhưng xem ra cô ấy cũng gặp rất nhiều khó khăn.”
– Phương Ngạo Thiên: 20 tuổi, con trai thứ hai của Định Văn hầu, thân mẫu Mộ thị, Mộ Du cùng một mẹ với Phương Hạnh Phương. Văn võ song toàn nhưng tính tình kiêu ngạo, hống hách, được Mộ Du chiều chuộng nên không coi ai ra gì, không đặt ai vào mắt. Trong mắt hắn chỉ có Mộ Du, Phương Từ, muội muội Phương Hạnh Phương của hắn và hầu vị, ngay cả ca ca Phương Thanh Huyền đối với hắn cũng chỉ là một người không đủ tư cách cạnh tranh với hắn. Vì tính tình của mình nên Phương Ngạo Thiên không được lòng của nhiều người, với hạ nhân hắn ta còn đánh đập không thương tiếc. Hạ nhân trong phủ thường nói với nhau rằng, thà để một người “ham ăn lười làm” như Phương Thanh Huyền làm hầu gia, còn hơn để một kẻ hống hách kiêu ngạo như Phương Ngạo Thiên làm hầu gia.
– Phương Hạnh Phương: 14 tuổi, cùng một mẹ sinh ra với Phương Ngạo Thiên, là tam tiểu thư hầu phủ, xinh đẹp nhưng lại là một người âm độc, kiêu ngạo không khác gì mẹ và ca ca của mình.
– Phương Mộng Uyên: 13 tuổi, tứ tiểu thư của Định Văn hầu phủ, thân mẫu là Đoan thị, là một người nhút nhát, ngoan ngoãn nếu không muốn nói nặng lời là nhu nhược. Luôn nghe theo lời của Phương Hạnh Phương và Mộ Du. Về sau lớn lên thì đã đỡ hơn nhưng vẫn không thay đổi được bản chất nhu nhược của mình, tuy nhiên lại biết cách lợi dụng lòng người để trục lợi cho bản thân và mẫu thân mình. Phương Mộng Uyên có thể nói là một bạch liên hoa chính hiệu.
– Phương Tú Anh: 5 tuổi, ngũ tiểu thư của Định Văn hầu phủ, là con gái út của Phương Từ, thân mẫu là Lăng thị. Từ nhỏ đã bị mẹ bắt cải trang thành nữ để bảo vệ an toàn cho bản thân. Tú Anh thực chất là một tiểu hài tử, vốn có thể yên ổn sống dưới thân phận thật nhưng không thể. Từ sau khi Lý Loan đổ bệnh, mọi việc đều được giao cho Mộ Du quản lý, mà bà ta chỉ muốn được độc sủng và muốn con trai mình kế thừa hầu vị cho nên những ai có tiềm năng trang giành với mình bà ta đều khử hết. Vì vậy để có thể đảm bảo an toàn cho đến lúc thành niên của Tú Anh, Lăng thị đành cắn răng để con mình cải trang thành con gái, mỗi tối âm thầm ở trong phòng dạy Tú Anh học chữ.