Vân Nghê quay người đi vào trong mái hiên. Cô dù có bất mãn với Pipi đến thế nào đi chăng nữa cũng đâu lạnh lùng đến vậy cơ chứ nói khích vậy để nhóc đó tự vào thôi. Quả nhiên Pipi thấy cô quay đi mà không thèm nói thêm lời nào liền bay bay vào bám lên vai cô
“Kí chủ thật lạnh lùng quá Pipi nhỏ bé ốm rồi đây nè”
Vươn tay xoa xoa đầu Pipi, Vân Nghê mở thư viện giả tưởng ra có vẻ đang tìm gì đó. Pipi tò mò lăn từ dưới tay cô ra ngóc đầu lên xem.
“Kí chủ cô đang tìm gì vậy? ”
“Tất nhiên là tìm tư liệu liên quan đến độc Dịch Hồn rồi”
“A chương này, trang 536, cô xem đây là một số tư liệu ta tìm được về độc Dịch Hồn.”
Vừa nói Pipi vừa kéo màn hình xuống dừng lại ở trang 536.
“Nè cô xem đi”
“Độc Dịch Hồn là một loại hàn độc, ấy nếu theo như nó viết trong này thì thời gian Trịnh Cảnh Hiên bị phát bệnh chưa quá 1 năm. Nó là một dị thuật rất âm hiểm nhưng đã thất lạc từ lâu rồi. Theo như ta nhớ trong nguyên tác người nhà của hắn đã đi khắp nơi tìm danh y để chữa trị cho hắn đúng không?”
“Đúng vậy đó, mấy người được phái đi, người nào người nấy đều miêu tả bệnh trạng của hắn giống nhau, đều chỉ tập chung vào hàn độc. Vì vậy hầu hết những người chẩn trị cho hắn đều chỉ tập chung ở điểm này.”
“Nói như vậy, đến tận bây giờ người nhà hắn vẫn chưa biết nguyên nhân phát bệnh thực sự là gì ngoài bản thân hắn”
“Không. Bây giờ có thêm ta và cô nữa.”
“Ta và cậu đến từ một chiều không gian khác, sao có thể tính được chứ? Xem nào, ở đây nói……muốn cứu được vậy phải dùng mạng của một người thân để đổi? Nói vậy nó kiểu giống như thay máu thời hiện đại sao?”
“Ta cũng không hiểu chỗ này lắm, nhưng nếu bảo là đổi mạng mà lại phải là người thân vậy chắc là đổi máu thôi.”
“Tự cổ chí kim hoàng gia tự cổ vô thân tình, làm gì có người thân nào của hắn tình nguyện từ bỏ mạng sống từ bỏ vinh hoa phú quý của mình để đổi lấy tính mạng cho người khác chứ?”
“Quả thực ta cũng không nghĩ ra là có người nào trong hoàng gia có thể tốt như thế. Mà nè có ta nghĩ có người đang muốn gặp cô đó.”
“Hử? Ai ở ngoài đó vậy? Vào đi”
Ngoài cửa có tiếng sột soạt một thân ảnh bạch y tiến vào, là Trân Châu
“Trân Châu? Sao đến rồi mà không vào đứng ngoài đó làm gì?”
“Tại nô gia thấy tiểu ma ma có vẻ đang bận nên không muốn làm phiền”
“À ta có bận gì đâu ngồi tìm hiểu, sắp xếp lại một số chuyện thôi mà. Sao rồi đã gặp được thân nhân chưa?”
“Dạ nô gia gặp được rồi. Quả đúng như lời tiểu ma ma nói, mặc dù phụ thân nô gia có vẫn có vẻ không vui nhưng cũng không đuổi nô gia đi. Mẫu thân và đệ đệ thì không trách mắng nô gia ngược lại còn an ủi nô gia nữa. Phải rồi tiểu ma ma đây là bánh chè lam mẫu thân nô gia làm nhờ nô gia chuyển tới cho người.”
“Nhớ giúp ta nói đa tạ. Ngươi đã ăn tối chưa?”
“Dạ tiểu ma ma, ban nãy đệ đệ với mẫu thân của nô gia đã nhất quyết giữ nô gia ở lại dùng cơm nên là…..”
“Không sao nếu đã ăn rồi thì về phòng bên nghỉ đi nha.”
“Dạ vậy còn tiểu ma ma?”
“Ta còn một số việc cần hoàn thành, cưng cứ đi nghỉ trước đi”
“Dạ”