Trân Châu cũng đang đứng tự vào đó nên bị ngã theo. Hai con người đang trốn phía sau bị đè la lên oai oái.
“Cái gì mà nặng vậy đè muốn gãy lưng của ta rồi. Còn không mau xuống muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của ta hả? “
“Cảnh Vũ im lặng chút đi”
Trân Châu vội vội vàng vàng bật dậy kéo theo Dương Hoa trốn ra sau lưng Vân Nghê hơi run rẩy.
“Gì đây là hai tiểu quan hả? Thật không ngờ đó đường đường là một đấng nam nhi đại trượng vậy mà lại rơi vào bước đường này, còn mặt mũi trốn sau lưng nữ nhân sao?”
Hai con người phía sau Vân Nghê người run lên vì giận và tủi hổ, họ không phải muốn như vậy nhưng….
“Mong công tử chú ý lời nói, người ban nãy còn chưa xin lỗi ta, xin lỗi sủng thú của ta, giờ còn đắc tội với hai tiểu bảo bảo của ta, ngươi muốn chết thế nào đây??? “
Vân Nghê đã không còn cười nữa, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, cô bẻ tay kêu rắc rắc chuẩn bị nhảy vào xử lý hắn. Nhưng rồi cô suy nghĩ lại
“Ta đổi ý rồi, Dương Hoa, cưng bạo hơn Trân Châu cưng đưa hắn đến An Lạc phòng để bọn họ ở đó dạy dỗ lại hắn đi”
“Nhưng tiểu ma ma….nô gia…nô gia cũng sợ hắn”
“5 quan tiền”
“Dạ tiểu ma ma. Nè, ngươi, mau đi theo nô gia”
“Ta mới không thèm…”
“Nói nhiều quá”
Vân Nghê gần như ngay lập tức vớ lấy ấm trà đập vào đầu Cảnh Vũ khiến hắn choáng váng ngã lăn xuống, nằm sõng soài trên nền.
Dương Hoa và Trân Châu nhìn nhau, nhẹ gật đầu:” vị này chắc chắn là tiểu ma ma rồi, không sai được”
“Được rồi Dương Hoa mau đi đi. À phải rồi ngươi là ca ca hắn, ngươi có ý kiến gì không? “
Vân Nghê hướng về phía Cảnh Hiên hất hàm hỏi
Cảnh Hiên lắc lắc đầu
“Tiểu đệ này của tại hạ không ai trị được, nếu bây giờ cô nương có thể giúp tại hạ và tệ gia giải quyết vậy tại hạ thay mặt toàn gia cảm kích bất tận”
“vậy công tử cũng không có ý kiến gì. Dương Hoa hành động”
“Dạ tiểu ma ma 5 quan tiền nha”
“rồi rồi mau đi đi”
Dương Hoa nhận được lời đảm bảo của Vân Nghê hoan hỷ kéo chân Cảnh Vũ lôi ra ngoài.
Trong phòng còn lại Trân Châu, Vân Nghê và Cảnh Hiên. À không còn một con chuột nữa.ô ngó quanh tìm kiếm cái bóng hình nhỏ nhỏ tròn tròn đó xem nó đang trốn ở đâu.
“Tiểu ma ma người tìm gì vậy?”
“Ma ma đang tìm Pipi”
“Pipi? Là….ai vậy ạ? Còn người này và người ban nãy…”
“À…Pipi là sủng thú của ta, còn bọn họ là ta nhặt được”
“Sủng thú? Nhặt…nhặt được?”
“Phải đó. À quên mất để công tử phải chịu uất ức rồi”
Vân Nghê tiến lại vung tay hào sảng đỡ Cảnh Hiên dậy. Mặc dù cô rất khỏe nhưng dù gì cũng là nữ nhân nên có chút chật vật.
Thấy vậy Trân Châu liền nhanh nhẹn chạy lại giúp cô một tay dìu hắn lên ghế ngồi
“Đa tạ hai vị…”
“được rồi không cần phải đa tạ, công tử không có lỗi gì cả, là tên đệ đệ đó của công tử đắc tội ta trước. Được rồi công tử ngồi yên”